Lễ Thân Vương sai người đi kiểm tra xe ngựa đồng thời cũng sai người đến y quán tìm hiểu thương thế của Liên thị.
Còn về việc thẩm vấn trong phủ hắn ta cũng không dừng lại.
Hắn ta chính thức bắt đầu thay thế Lương đại nhân, ép hỏi Phu nhân Nguyệt Nhung. Trước hết là cho thị vệ rút ngắn khoảng cách, quấy rối trận tuyến của Phu nhân Nguyệt Nhung, để cho thị vệ của Mộ Dung Tráng Tráng đứng ra nói rõ khoảng cách của xe trước và xe sau cùng với việc bọn họ đã đuổi theo bao lâu mới đuổi kịp xe của Phu nhân Nguyệt Nhung. Về điểm này Phu nhân Nguyệt Nhung không cách nào cãi lại được, Lễ Thân Vương được nước tiện đà ép hỏi những tình tiết nhỏ khác.
“Ngươi nói bà ta mắng chửi ngươi, vậy ngươi hãy nói lại không sót một chữ cho bản vương nghe xem bà ta đã mắng chửi ngươi thế nào?” Lễ Thân Vương hỏi.
Tuy Phu nhân Nguyệt Nhung rối loạn trấn tuyến nhưng đã khôi phục bình tĩnh rất nhanh: “Bẩm Vương gia, đầu tiên bà ta chỉ trích thiếp thân không biết dạy dỗ con gái, nói Oanh Nhiễm ở trong cung cầu xin cho Thái tử, nghi nghờ quyết định của Nhiếp Chính Vương, làm mất sạch mất mũi của Tướng phủ. Sẵn đó còn nói Oanh Nhiễm dụ dỗ Thái tử, nói Thái tử vốn say mê Thương Mai, nhưng Oanh Nhiễm lại cướp đi, khiến Thương Mai không thể làm Thái tử phi. Lúc đầu thiếp thân vẫn nhẫn nhịn thế nhưng đến lúc sau, bà ta nói thiếp thân không biết liêm sỉ, lén lút với người khác, vu hại như vậy nên thiếp thân không thể nào nhịn được nữa, cho nên mới cãi lại bà ta vài câu…”
Lễ Thân Vương cắt ngang lời của bà ta: “Ngươi cãi lại bà ta như thế nào? Nói nguyên văn.”
Phu nhân Nguyệt Nhung cắn môi: “Thiếp thân nói, nếu phu nhân không thích thiếp thân thì cứ nói thẳng ra đi cớ sao lại vu hại thiếp thân như vậy? Danh tiếng của nữ tử quý hơn tất cả, phu nhân hãm hại thiếp thân như vậy, chẳng phải là muốn ép thiếp thân chết hay sao?”
“Ừm, sau đó thì sao?” Lễ Thân Vương bảo bà ta nói tiếp.
“Sau đó phu nhân liền nổi nóng, xông tới đánh thiếp thân vừa đánh vừa mắng…”
“Bà ta mắng ngươi như thế nào? Nói cho ta biết nguyên văn!” Lễ Thân Vương lại nói.
Lão phu nhân mở miệng nói: “Vương gia, những từ ngữ thô tục này không cần phải nói ra, sợ rằng những người có mặt ở đây cũng không muốn nghe.”
Lễ Thân Vương mất hứng nói: “Lão phu nhân, đây không phải là vấn đề có muốn nghe hay không? Nếu đã thông báo vụ án này cho nha môn thi phải đi nha môn xử lý, các ngươi lại mở công đường ở đây, chính là làm trái quy tắc, nhưng cũng thôi đi dù sao cũng có tiểu cô cô ở đây, nhưng cũng phải tiến hành theo trình tự phá án của nha môn, cũng không thể nói quá trình giết người máu tanh không ai muốn nghe thì không ép hỏi phạm nhân khai rõ ràng đúng không?”
Sắc mặt lão phu nhân tái xanh quay sang chỗ khác, hơn nữa còn cực kỳ tức giận về việc Lễ Thân Vương hoàn toàn không chừa chút thể diện nào cho bà ta.
Thương Mai vẫn đứng bên cạnh Liên thị, nắm chặt tay Liên thị, tuy cô cúi mặt nhưng vẫn không thu lại được vẻ lạnh lẽo nơi đáy mắt.
Lễ Thân Vương còn làm tốt hơn so với tưởng tượng của cô nhiều. Cuối cùng cô cũng hiểu rõ tại sao người kiêu căng như Tiêu Thác cũng sẽ kính nể Lễ Thân Vương.
Phu nhân Nguyệt Nhung chỉ đành trả lời: “Bẩm Vương gia, bà ta vừa đánh thiếp thân vừa mắng, ngươi là độc phụ, ngươi là tiện nhân, mười mấy năm nay ta đuổi thế nào ngươi cũng không đi sao ngươi lại mặt dày vô liêm sỉ đến thế? Ngươi mau chết đi… Đại khái chính là như vậy.”
“Ta không muốn nghe đại khái, ngươi có chắc chắn không?” Lễ Thân Vương hỏi.
“Đúng vậy, chắc chắn!” Phu nhân Nguyệt Nhung sợ ông ta lại bảo bà ta nói lại lần nữa nên chỉ đành gật đầu nói phải.
Lễ Thân Vương phất tay nói: “Được rồi, ngươi lui xuống trước đi. Bây giờ mời Hạ Oanh Nhiễm ra đi, bản vương có lời muốn hỏi nàng ta.”
Phu nhân Nguyệt Nhung ngẩn ra: “Đại nhân còn gì muốn hỏi không bằng cứ hỏi thiếp thân, thiếp thân nhớ rất rõ.”
“Ngươi nhớ rõ là chuyện của ngươi, nếu nàng ta cũng đã ở trên xe ngựa, bổn vương còn phải nàng ta lại chuyện này.”
Hạ Oanh Nhiễm bị dẫn ra. Nàng ta ở bên trong nên không nghe được gì cả. Đương nhiên không biết lúc nãy Phu nhân Nguyệt Nhung đã nói những gì.
Lễ Thân Vương bảo nàng ta nói lại những lời Liên thị mắng chửi Phu nhân Nguyệt Nhung và những lời biện bạch của Phu nhân Nguyệt Nhung một lần.
Mẹ con nàng ta chỉ đối chiếu khẩu cung sơ qua, còn nội dung bịa đặt mắng người lại không đối chiếu, cũng may tuy không khớp lắm nhưng cũng không nằm ngoài ý này.
Sau khi Hạ Oanh Nhiễm trả lời xong, lại nói thêm một câu: “Có lẽ là ta sẽ nhớ lầm một chút, bởi vì tình hình lúc đó rất hỗn loạn nhưng đại khái chính là như vậy.”
Lễ Thân Vương nói: “Bản vương hỏi ngươi, lúc nãy mẹ ruột người nói, Liên thị từng yêu cầu các ngươi đưa cho bà ta năm ngàn lượng bạc thì bà ta mới bỏ qua chuyện này, người hãy trả lời cho bản vương biết mẹ ngươi có đồng ý đưa năm ngàn lượng bạc này cho Liên thị không?”
Hạ Oanh Nhiễm nhìn Phu nhân Nguyệt Nhung, phu nhân Nguyệt Nhung nói rõ không được, chỉ đành ra dấu, khẽ khàng lắc đầu về phía bên phải, ý nói là không có chuyện này.
Nhưng Hạ Oanh Nhiễm lại hiểu lầm, nàng ta lập tức trả lời nói: “Tuy bà ta yêu cầu nhưng chúng ta cũng đâu có nhiều bạc như vậy, cho nên cuối cũng không đồng ý với bà ta, vì vậy bà ta mới nổi điên xông vào đánh mẹ ta và ta.”
Phu nhân Nguyệt Nhung nghe được câu trả lời, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Mộ Dung Tráng Tráng không nhịn được cười, lão tam này đúng là có bản lĩnh.
“Ừm.” Lễ Thân Vương gật đầu: “Như vậy, mẹ ruột ngươi nói Liên thị nói không cho phép ngươi gả cho Thái tử để Thương Mai thay ngươi gả cho Thái tử, các ngươi đều đồng ý việc này sao? Ngươi cứ nói thẳng là được, mẹ ruột ngươi đã trả lời rồi, bổn vương chỉ là muốn xem khẩu cung của các ngươi có giống nhau không mà thôi?”
Hạ Oanh Nhiễm lại nhìn Phu nhân Nguyệt Nhung, Phu nhân Nguyệt Nhung nhịn không được nói: “Vương gia, việc này hoàn toàn…”
“Còn không đến lượt ngươi nói chuyện, nếu là ở công đường, ngươi đã bị vả miệng ngay lập tức rồi.” Lễ Thân Vương nghiêm nghị nhìn bà ta, khiến bà ta sợ đến không dám mở miệng.
Đáy mắt của Hạ Oanh Nhiễm thoáng nghi ngờ nhưng đoán không được rốt cuộc Lễ Thân Vương muốn làm gì? Tại sao mẹ nàng ta phải nói như vậy, sau khi chần chờ một hồi nàng ta lắc đầu nói: “Chúng ta không đồng ý.”
“Ừm!” Lễ Thân Vương nhìn về phía Lương đại nhân: “Ngươi có lời gì muốn nói không?”
Lương đại nhân sắc mặt tái nhợt: “Vương gia, là hạ quan lỗ mãng, lỗ mãng.”
Ông ta không ngừng lau mồ hôi, dáng vẻ hơi chột dạ. Khẩu cung của hai người xuất hiện vấn đề thì không thể tin được, nếu một bên nói láo thì sự thật sẽ nằm về phía Liên thị.
Cái gọi là bị nhục nhã mà Liên thị tự mình nhảy xuống xe ngựa ý đồ hãm hại bà ta mưu hại chủ mẫu đều là giả.
“Lỗ mãng?” Lễ Thân Vương lớn tiếng quát mắng: “Ngươi đây là lỗ mãng sao? Đêm nay là kẻ nào gây ầm ĩ vụ án này đến nha môn? Ngươi ra lệnh cho người trở về làm sổ con, ngay cả chứng cứ bản vương sai người điều tra xe ngựa cũng viết vào trong đó nộp cho Hình bộ, sau đó sẽ do Hình bộ nộp cho Thôi đại nhân.”
Nộp cho Thôi đại nhân chính là tương đương với Thượng thư tỉnh, đây là muốn giao cho Nhiếp Chính Vương rồi.
Lương đại nhân cảm thấy con đường làm quan của mình đã đến điểm dừng rồi, yếu ớt nói: “Vâng, hạ quan đã biết.”
Ông ta cầu cứu nhìn Lương thái phó nhưng Lương thái phó lại hờ hững đứng lên: “Bản quan nhớ ra còn có chuyện phải làm, các người cứ từ từ xử lý vụ án này đi.”
Ông ta nói xong thì nói với Thái tử: “Điện hạ bị thương, cũng nên trở về nghỉ ngơi thôi.”
Thái tử nóng lòng muốn rời đi từ lâu rồi. Khoảnh khắc Lễ Thân Vương đến đây hắn ta đã không muốn ở lại đây nữa. Hắn ta không ngây thơ đến nỗi cho rằng chuyện tối nay có thể lừa gạt được Lễ Thân Vương.
Hạ Oanh Nhiễm cuống lên: “Không thẩm tra xử lý nữa sao? Nàng ta đúng là đã làm ta bị thương, nếu việc này đã do nha môn xử lý thì nha môn phải xử tội nàng ta mới đúng.”
“Câm miệng!” Hạ thừa tướng nổi giận nói. Nàng ta đúng là ngu xuẩn hết chỗ nói. Đã thế này rồi, còn không nhìn ra được thực tế, sau này làm sao nàng ta tranh đấu sống sót trong cung đây.
Hạ Oanh Nhiễm ngơ ngác nhìn phụ thân nhưng lại không biết rốt cuộc chỗ nào xảy ra sơ sót.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!