Thương Mai trở lại phòng, thấy Thùy Nga đang pha trà, Liên Thị đã nằm nhoài trên bàn ngủ say.
Tác dụng của thuốc vẫn còn, lúc nãy là bà ấy cố gắng vượt qua.
“Đại tiểu thư, phu nhân đã ngủ rồi.” Thùy Nga thấy Thương Mai đi vào, có vẻ hơi chột dạ, lui sang một bên.
“Ừm!” Thương Mai đi ra ngoài, đem chụp đèn để lên bàn, sau đó nói: “Ngươi theo ta ra ngoài một lát, cây tường vi ở góc tường kia mọc tràn lan, ngươi đi nhổ bỏ đi.”
“Dạ!” Thùy Nga có vẻ cực kỳ nghe lời, cùng đi ra ngoài với Thương Mai.
Ở góc tường quả thật có một cây tường vi, lúc này đang nở rất đẹp, Thương Mai lớn giọng nói: “Thùy Nga, sau khi ngươi nhổ cây tường vi này lên xong thì đi sửa lại cái chụp đèn hư kia với ta một lát.”
Thùy Nga đáp lời: “Vâng, đại tiểu thư.”
Có người thò đầu vào cửa nhìn, Thương Mai ngẩng đầu lên, người kia lập tức biến mất bên kia bức tường.
Thương Mai thầm cười mỉa mai, quả nhiên bọn họ vẫn còn đang đợi.
Sau khi Thùy Nga nhổ gốc tường vi kia lên thì Thương Mai liền bảo nàng ta đi hầu hạ Liên Thị.
Thùy Nga vừa bước vào phòng ngủ, sau gáy đã truyền tới cảm giác đau nhức, nàng ta quay đầu ngạc nhiên nhìn Thương Mai. Thương Mai dửng dưng chuyển động Đoạt Phách hoàn, phảng phất như có luồng điện phóng ra, khiến Thùy Nga ngã xuống đất.
Thương Mai nhanh chóng cởi áo của nàng ta ra, sau đó lôi nàng ta vào góc phòng trong, dùng ruột chăn bông trùm lên, chừa lại lỗ nhỏ để nàng ta thở, sau đó lấy quần áo của nàng ta đi đến khố phòng.
Chỉ chốc lát sau Thương Mai đã dẫn “Thùy Nga” ra ngoài, trong tay Thùy Nga cầm rất nhiều đồ, đều là những hộp đồ cũ kỹ, trên cùng để cái chụp đèn, che lại khuôn mặt của nàng ta.
Ngoài cửa quả nhiên có hai người đang loanh quanh ở đó, nhìn thấy Thương Mai ra ngoài, hai người bèn giả vờ như đang đi ngang qua, tản ra hai bên.
“Đi nhanh một chút!” Thương Mai lớn tiếng quát.
“Thùy Nga” theo sát từng bước, may là tỳ nữ trong phủ vì làm đẹp nên làn váy rất dài, vì thế che được một đôi chân to kia.
Thương Mai thuận lợi đưa “Thùy Nga” ra tới cổng, người gác cổng ngồi ở bên cạnh thấy Thương Mai đi ra bèn đứng lên cúi người hành lễ: “Đại tiểu thư!”
Thương Mai nhìn người đó, ân tình này cô nhớ kỹ trong lòng.
“Thùy Nga” thấy có người ở cửa gọi lại, trong lòng hoảng hốt, bước chân càng thêm lộn xộn dẫm phải làn váy, ngã nhào xuống, đồ trên tay vương vãi khắp mặt đất.
Người gác cổng vội vàng bước lên phía trước nhặt giúp, trong lúc hỗn loạn, gã ta ngước mặt nhìn “Thùy Nga”, nhất thời ngây cả người.
Thương Mai bước nhanh về phía trước, nhét bừa bãi đồ vào tay “Thùy Nga” mắng: “Đi đường cũng không biết cẩn thận một chút, đi mau!”
“Thùy Nga” ôm đồ chạy vội.
Người gác cổng lùi về sau một bước, trên mặt cũng chẳng có biểu hiện gì.
Dường như cảm nhận được Thương Mai đang nhìn chằm chằm mình, gã ta có vẻ hoảng hốt: “Đại tiểu thư, nô tài không thấy gì cả.”
Thương Mai nhẹ giọng nói: “Cảm ơn ngươi.”
Gã gác cổng run run, sắc mặt sợ sệt nói: “Nô tài quả thật không thấy gì cả.”
“Ý ta nói là cái bánh màn thầu và chén nước kia.” Thương Mai nhẹ giọng nói.
Vẻ mặt của gã ta hơi bối rối: “Không phải nô tài!”
Nói xong gã ta đi vào phòng, trốn trong đó không chịu đi ra.
Thương Mai hít sâu một hơi, xoay người đi trở về.
Cô đi thẳng tới phòng của lão phu nhân. Mới vào cửa đã thấy Hạ Đoàn dẫn theo người đi ra, Thúy Ngọc cũng đứng ở cửa.
Hạ Đoàn liếc mắt nhìn Thương Mai, vẻ mặt lạnh tanh đi lướt qua cô.
Lam Ngọc cô cô đi ra, cười mỉa mai nói: “Đại tiểu thư, ngươi đi nhà xí đúng là lâu thật.”
Thương Mai không nói gì, đi thẳng vào trong.
Người trong phòng phảng phất như chưa từng thay đổi tư thế của mình. Nước trà trên bàn trà bên cạnh lão phu nhân đã ngưng tụ thành một tầng trà vụn, hơn nữa vẫn chưa được động đến.
Phu nhân Nguyệt Nhung thấy cô đi vào vẻ mặt hơi không vui nói: “Lão phu nhân bảo ngươi sao chép kinh Phật, ngươi đi đâu vậy?”
Nếu tất cả mọi thứ đều đã giả tạo thì đương nhiên Thương Mai cũng không vạch trần. Cô quy củ bước lên phía trước: “Xin lão phu nhân tha tội, lúc nãy tôn nữ thấy bụng khó chịu nên vội trở về phòng tìm thuốc uống, sau khi thấy đỡ hơn một chút liền vội vàng chạy tới tiếp tục sao chép kinh Phật.”
“Vậy cũng nên trở về nói một tiếng, chẳng lẽ mẹ ngươi không dạy dỗ ngươi chút phép tắc này sao?” Lão phu nhân phá lệ lần đầu lên tiếng, vẻ mặt phảng phất u ám.
Thương Mai đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng lão phu nhân: “Xin lỗi lão phu nhân, Thương Mai quả thật không có gia giáo.”
Hai chữ gia giáo này liên quan đến toàn bộ Tướng phủ.
Sắc mặt lão phu nhân càng thêm khó coi nhưng không nói được gì, chỉ phất tay, Lam Ngọc cô cô đi theo Thương Mai xoay người bước vào phòng trong, chỉ chốc lát đã bưng một cái khay đi ra.
Trên khay có một ly rượu, là kiểu ly sứ màu trắng vẽ hoa, viền vàng, nhỏ xinh và cực kỳ quý giá.
Trong lòng Thương Mai âm thầm cảnh báo, ly rượu này đương nhiên không phải rượu ngon ban thưởng cho cô mà là một ly rượu độc.
Người làm trong phòng trừ Lam Ngọc và Thúy Ngọc đều ở ngoài ra, cửa lớn cũng đóng kín, ngay cả một tia nắng cũng không len lỏi vào được.
Trên mặt phu nhân Nguyệt Nhung dần dần hiện lên ý cười nhàn nhạt, dưới đáy mắt càng hiện rõ vẻ vui mừng.
Ánh nhìn của lão phu nhân như rắn độc quấn lấy Thương Mai, bà ta chậm rãi nói: “Ba ngày trước, ngươi ngang nhiên hủy bỏ hôn ước, từ chối lên kiệu hoa của Lương Vương. Hoàng hậu tức giận nhất định sẽ trút giận lên Tướng phủ của chúng ta. Đây là tội nghiệp do ngươi phạm phải, không nên liên lụy tới người nhà cha mẹ. Hoàng hậu nương nương ban ơn cho ngươi, để ngươi được toàn thây. Ngươi uống xong ly rượu này, Tướng phủ sẽ tuyên bố với bên ngoài là người bị bệnh mà chết, như vậy có thể giữ được danh tiếng của ngươi. Nếu không một khi ý chỉ giáng tội của Hoàng hậu hạ xuống, sẽ có ngày ngươi bị chém đầu, đến lúc đó người sẽ chết không toàn thây.”
Trong lòng Thương Mai đã biết, bây giờ sở dĩ Hoàng hậu nương nương không trị tội cô là vì đã tìm được cách tốt nhất để trừng trị cô, đó là đưa cô cho Nhiếp Chính Vương, khiến cho cô muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!