CHƯƠNG 543: QUỐC THƯ CỦA BẮC MẠC
Sau khi truyền triệu Thương Mai, Hoàng đế đã sắp xếp tiến hành thảo luận với Kỳ vương gia.
Tất nhiên, vấn đề là cái gọi là cam kết.
Hiện tại, Hoàng đế không dám đòi hỏi nhiều, bởi vì, Thương Mai đi Bắc Mạc, cũng chưa chắc có thể khống chế được ôn dịch, tìm ra phương pháp chữa trị ôn dịch.
Hắn chỉ cần Kỳ vương gia hứa hẹn bảo vệ an toàn cho Thương Mai ở Bắc Mạc.
Cũng không phải hắn quan tâm đến sống chết của Thương Mai, chỉ là, lần này Thương Mai là phụng chỉ đi, nếu ở Bắc Mạc xảy ra vấn đề gì, đều là khiêu khích tôn nghiêm Hoàng đế Đại Chu này của hắn, cũng là khiêu chiến tôn nghiêm Đại Chu.
Hắn sẽ phái người đi cùng Thương Mai, nếu Thương Mai tìm ra cách chữa bệnh, hắn mới đàm phán điều kiện với Bắc Mạc.
Kỳ vương gia rất hiểu lo lắng của Hoàng đế, hắn nói: “Ngày Vương phi lên đường, Thái tử Bắc Mạc chúng ta cũng sẽ lên đường, đi vào kinh thành Đại Chu, tạm thời ở lại với thân phận con tin, phải làm phiền Hoàng đế Đại Chu chiếu cố nhiều hơn.”
Dùng một Vương phi đổi một Thái tử, nói thế nào cũng đáng giá.
Bởi vì sự tình khẩn cấp, nên Thương Mai không thể trì hoãn, nhất định phải mau chóng lên đường.
Hoàng đế và Kỳ vương gia đã bàn bạc, cảm thấy ngày mai lập tức phải lên đường.
Thương Mai không thể phản đối, nhưng mà lão tổ tông có lệnh, trước tiên phải khống chế tốt cục diện, khống chế như thế nào khi thời gian gấp gáp như vậy.
Cô trở về bàn với Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh suy nghĩ một chút: “Đêm nay, có phải sẽ thiết yến khoản đãi Kỳ vương gia, làm tiệc tiễn biệt cho nàng và Kỳ vương gia hay không?”
“Đúng thế.” Thương Mai nhớ Lộ công công nói như thế.
“Ừm, vậy bữa tiệc tối nay, chúng ta sẽ gài bẫy Nam Hoài vương.” Mộ Dung Khanh cười nhạt nói.
Bây giờ Đại Chu, tuy Hoàng đế bất công, nhưng dù sao vẫn là Hoàng đế, hơn nữa hắn đã trị vì nhiều năm, trên phương diện cầm quyền trị nước hắn không có bất kỳ khuyết điểm gì.
Chỉ là, bây giờ, hắn không biết nhìn người, muốn dùng các loại thủ đoạn để củng cố vị trí của mình, nếu như có thể khống chế được Nam Hoài vương thì coi như đã khống chế được cục diện.
Nghe Mộ Dung Khanh nói vậy, Thương Mai tiện thể nói: “Có thể gài bẫy, nhưng mà hắn vẫn phải còn sống.”
Đồng mệnh cổ còn chưa được giải.
Thật ra mấy ngày nay, Thương Mai vẫn luôn nghĩ chuyện giải cổ, nhưng mà ghi chép liên quan tới cổ độc thực sự quá ít.
Cô còn chưa xem hết bản thảo của Ôn Yến cầm từ Hàn Sơn về, cô phải xem xem trang nào viết về cổ độc, rồi mang theo đến Bắc Mạc xem mới được.
Mộ Dung Khanh nói: “Yên tâm, chỉ là muốn để Hoàng Thượng biết, hắn không khống chế được Nam Hoài vương, thậm chí, bây giờ Nam Hoài vương còn chưa từ bỏ lòng mưu phản. Hắn sẽ biết dùng thái độ và thủ đoạn gì đối phó Nam Hoài vương.”
“Ý chàng là để bọn họ tự giết lẫn nhau sao?” Dứt lời, Thương Mai ngượng ngùng cười, tự giết lẫn nhau, từ này hình như không thích hợp lắm.
Nhưng nhìn từ góc độ xấu thì có vẻ như rất thích hợp.
Mộ Dung Khanh liếc mắt nhìn cô: “Bây giờ Dạ vương được phong làm Thái úy, nhưng chỉ là tạm thời. Bản vương đã đi tìm tam ca, cũng đã tìm Thôi đại nhân, nói hoàng thượng có ý muốn bãi bỏ chức Thái úy của Dạ vương, đề bạt lão Bát lên thay. Hắn tưởng bây giờ lão Bát là tư lệnh không có binh, đề bạt hắn lên cũng không quan trọng, ngược lại có thể ngăn chặn bản vương, nhưng, nếu để cho Hoàng Thượng biết, hắn không chỉ không phải tư lệnh không có binh, thậm chí, trong tay còn có một lượng lớn vật tư binh lực và các mối quan hệ, nàng nói xem Hoàng Thượng sẽ còn đề bạt hắn sao? Sẽ còn trọng dụng hắn sao?”
“Vậy tất nhiên sẽ không, hắn đã sớm biết lão Bát có dã tâm.”
“Không sai, đến lúc đó, hắn sẽ nhận ra lão Bát còn có tính uy hiếp với hắn hơn bản vương.”
Thương Mai gật đầu: “Không sai, nhưng đêm nay sẽ cử hành tiệc tiễn đưa, có bố trí kịp không? Hơn nữa, người của Nam Hoài vương chắc đều không có ở kinh thành.”
“Còn nhớ lại tên buôn bán binh khí bị Hồ Hạnh Nhi lừa gạt đó không?” Mộ Dung Khanh cười thần bí.
“Ồ, tên xui xẻo đó à?” Thương Mai nở nụ cười: “Hắn còn ở kinh thành kiếm cơm sao?”
“Chiến sự sắp nổi lên, việc buôn bán của hắn sẽ thuận lợi.”
Thương Mai cười nói: “Đúng vậy, làm ăn thuận lợi, nhưng những lái buôn vũ khí này chắc cái gì cũng buôn bán, chỉ cần có lợi.”
“Cũng không phải bản vương oan uổng lão Bát, mà là, hắn thật đã đánh tiếng muốn cung nỏ trong tay lái buôn vũ khí này. Món hàng này giá trị không ít bạc, nhưng lái buôn vũ khí không muốn hợp tác với hắn lắm, vì đã từng bị hắn lừa, có lẽ, bản vương có thể thúc đẩy lần hợp tác này.”
Dứt lời, hắn lại như có chút suy nghĩ nói: “Bây giờ, Hoàng Thượng truyền triệu Tôn Phương Nhi vào cung, thế nhưng Tôn Phương Nhi là Nam Hoài vương phi tương lai, nàng nói xem, nếu Hoàng Thượng biết Tôn Phương Nhi vẫn đang âm thầm đưa tin cho Nam Hoài vương, hắn sẽ như thế nào nhỉ?”
Thương Mai nhìn nụ cười quỷ dị trên mặt người đàn ông nhà mình: “Lão hồ ly!”
Nam Hoài vương phủ.
Phủ đệ của Nam Hoài vương, từng là phủ đệ của Túc Thân vương, sau khi Túc Thân vương chết, vì không có con cháu thừa kế, nên Hoàng gia đã thu hồi phủ đệ của hắn, bây giờ ban cho Nam Hoài vương.
Phủ Túc Thân vương trước kia cũng khá xa hoa, dù trải qua năm tháng dãi dầu, xa hoa phai màu, nhưng nếu hơi tu chỉnh lại, vẫn có thể tái hiện diện mạo lúc trước.
Nhưng Nam Hoài vương không hề tu chỉnh, bởi vì, tòa phủ đệ này chỉ là chỗ ở tạm thời của hắn, nên dù mỗi cm, mỗi cục gạch đều là dùng vàng đắp lên, hắn cũng xem thường.
Nơi ở trong lòng của hắn hướng tới chỉ có hoàng cung.
Về mặt nào đó Nam Hoài vương và Quý thái phi rất giống nhau.
Bọn họ đều là kẻ có dã tâm, đều muốn làm người cầm quyền thiên hạ này. Vì mục đích này, Quý thái phi có thể giết tỷ, giết con, hi sinh tất cả những gì có thể hi sinh.
Còn Nam Hoài vương, vì mục đích cuối cùng này, có thể uất ức cầu toàn, có thể làm bộ đáng thương, có thể gào khóc bên ngoài Kim Loan điện tám canh giờ.
Luận tâm cơ, Nam Hoài vương còn lâu mới đuổi kịp Quý thái phi, Quý thái phi thất bại là vì bà ta nóng vội và đa nghi.
Người tuyệt tình có thể thành đại sự, nhưng Quý thái phi lại vì tuyệt tình mà làm chậm trễ đại sự, cuối cùng rơi vào cảnh mình và con trai tự giết nhau.
Bởi vậy, câu nói tính cách quyết định vận mệnh không hề sai.
Nam Hoài vương ẩn nhẫn, co được dãn được, với tính tình này, nếu có cao nhân nâng đỡ thì rất đáng sợ.
Phía sau hắn, vừa vặn có một vị cao nhân, người này tên Thương Khâu.
Thương Khâu là một thầy phù thủy, có thể biết được ba phần ý trời.
Loại thầy phù thủy mưu hay chước giỏi này, phỏng đoán lòng người hết sức lợi hại, còn hiểu được bàng môn tà đạo, trong giang hồ có không ít thầy phù thủy, nhưng lại không có ai lợi hại như Thương Khâu.
Mộ Dung Khanh quyết định, sẽ ra tay từ loại người thông minh Thương Khâu này, bởi vì, người càng thông minh sẽ càng cẩn thận, càng cẩn thận, sẽ càng bó tay bó chân.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!