Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

CHƯƠNG 547: NGƯƠI MUỐN GIẾT BẢN VƯƠNG

Hiển nhiên Hoàng đế rất nóng nảy, ông ta úp tay lại xoay một vòng: “Đã phong tỏa cổng thành chưa? Số lượng cung nỏ lớn như vậy, không thể chuyển ra ngoài được đâu.”

“Thần đã lập tức hạ lệnh phong tỏa cổng thành, cũng đã phái người tìm kiếm khắp nơi.”

“Bảo Dạ Vương dẫn người đi tuần tra, buộc phải tìm ra số lượng cung nỏ này.” Hoàng đế thấp giọng nói.

“Vâng, thần sẽ đi ngay!” Trương tướng quân chắp tay ra ngoài.

Sau khi Trương tướng quân rời đi, Hoàng đế cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa, nhưng Kỳ Vương gia vẫn còn ở đây, ông ta vẫn phải dốc tinh thần để ứng phó.

Trong Hi Vi cung.

Bóng hai người lặng lẽ bay trên lớp ngói, trực tiếp đi vào phòng của Tôn Phương Nhi.

Một lúc sau, một hắc y nhân ôm một nữ tử ra ngoài, dùng khinh công bay lên đỉnh nhà.

Lại một lúc nữa, Tôn Phương Nhi đi ra khỏi phòng, sau khi nàng ra ngoài, quan sát xung quanh, xác nhận không có ai, mới đi từ cửa ngách ra ngoài.

Nhưng mà, Hoàng đế vẫn luôn phái người quan sát nàng, nàng không ra khỏi cửa ngách thì thôi, vừa ra khỏi Hi Vi cung là đã có người theo dõi nàng.

Một trong những người quan sát nàng trở về bẩm báo với Hoàng thượng, hai người còn lại vẫn tiếp tục theo dõi.

Bữa rượu này của Hoàng đế đúng thật là không dễ chịu một chút nào, hạ nhân bẩm báo với ông ta, nói Tôn Phương Nhi lặng lẽ ra ngoài, ông ta càng cảnh giác hơn, sai người nhất định phải đi theo Tôn Phương Nhi, xem nàng đi gặp ai.

Lương vương cũng đến tìm Hoàng đế, vốn tâm trạng Hoàng đế đang rối loạn, thấy Lương vương không ngồi yên uống rượu, bực tức nói: “Ngươi lại muốn làm gì?”

Lương vương khẽ nói: “Phụ hoàng, ban nãy nhi thần gặp Trương tướng quân, biết được phía bên Bát Hoàng thúc đã xảy ra chuyện, hay là nhi thần lấy lí do thăm bệnh, đi một chuyến đến phủ Nam Hoài vương để thăm dò thực hư?”

Hoàng đế nghe thấy lời này, thu vẻ tức giận lại, thấp giọng nói: “Cũng được, ngươi mau đi một chuyến đi, phải thật lặng lẽ, đừng đánh rắn động cỏ.”

“Vâng, nhi thần sẽ đi ngay.” Lương vương chắp tay nói.

Tin tức không tốt không ngừng truyền đến tai Hoàng đế.

Tôn Phương Nhi gặp hai người ở Tụ Phúc Lâu, một người trong đó không ngờ lại là Thương Khâu bên cạnh Nam Hoài vương, còn về người còn lại, theo sư nhận diện của ám vệ của Hoàng đế thì là con buôn vũ khí của Đại Nguyệt quốc.

Sau khi rời khỏi cung, Lương vương đã lập tức lên xe ngựa, thị vệ Đại Kim cũng lên xe ngựa đi cùng.

Đến phủ Nam Hoài vương, Lương vương sai người vào trong thông báo, nói là phụng chỉ đến thăm bệnh.

Lộ công công từng tới hai lần, lần đầu tiên là đưa ngự y tới, lần thứ hai, chính là tới truyền ý chỉ của Hoàng thượng, bảo Nam Hoài vương vào cung, rồi Nam Hoài vương giả ngất.

Vì vậy, lần này Lương vương đến, Thương Khâu bèn nói với Nam Hoài vương, chắc là Hoàng thượng bảo hắn đến thăm dò thực hư về bệnh tình, bắt buộc phải gặp.

Lương vương đưa thị vệ Đại Kim vào, sau khi đi vào, thị vệ Đại Kim đóng cửa lại, rồi cởi lớp mặt nạ ra.

Vừa quay người đã khiến Thương Khâu kinh ngạc: “Nhiếp Chính vương?”

Nam Hoài vương vốn yếu ớt nằm trên giường, nghe thấy Thương Khâu kêu lên một tiếng, vội chống người dậy.

Quả nhiên, chỉ thấy Mộ Dung Khanh mặc y phục của thị vệ Đại Kim, từng bước từng bước tiến đến, Lương vương thì canh giữ ở cửa, đứng nguyên bất động.

“Ngươi lại dám tự ý rời khỏi quân đội? Lá gan ngươi lớn thật đó, ngươi không sợ Hoàng thượng biết sao?” Nam Hoài vương không dám tin nhìn hắn, tuy đoán được hắn sẽ trở về, nhưng không ngờ hắn lại to gan đến mức xuất hiện trong phủ Nam Hoài vương.

“Rất kì lạ sao? Trong thiên hạ này, có chuyện gì mà bản vương không dám làm chứ?” Mộ Dung Khanh khẽ cười một tiếng rồi ngồi xuống, vẻ mặt cuồng ngạo.

“Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn giết bản vương? Đừng quên, ngươi và ta có đồng mệnh cổ!” Nam Hoài vương ngồi dậy, kéo mười mấy lần, sắc mặt hắn vốn đã rất tệ, giờ nhìn thấy Mộ Dung Khanh, lại càng xanh xao hơn.

Thương Khâu hét lên: “Người đâu, người đâu.”

Lương vương nhàn nhạt nói: “Không cần hét nữa, bản vương đến truyền ý chỉ của Hoàng thượng, đã ra lệnh cho tất cả mọi người lui xuống hết rồi, bây giờ ở ngoài kia đều là người của phủ Lương vương ta.”

“Lương vương điện hạ, giờ đang là lúc Hoàng thượng coi trọng Lương vương điện hạ, điện hạ làm việc không cần suy nghĩ nhiều, đừng để người khác lợi dụng.” Thương Khâu nói.

Lương vương cười: “Chính là phụ hoàng bảo bản vương đến đây, các ngươi không biết sao? Bản vương đến phụng mệnh làm việc, sao lại bị người khác lợi dụng chứ? Bên cạnh Bát Hoàng thúc có nhiều loại người nói nhăng nói cuội thật đấy, hơn nữa còn không biết phép tắc, gặp bản vương với Hoàng thúc cũng không hành lễ.”

Sắc mặt Thương Khâu có chút cứng nhắc: “Tại hạ Thương Khâu bái kiến Lương vương điện hạ, bái kiến Nhiếp Chính vương.”

“Trước mặt người Hoàng gia, tự xưng tại hạ, kiêu căng thật đấy nhỉ?” Lương vương nhàn nhạt nói.

Thương Khâu cúi người quỳ xuống: “Thảo dân Thương Khâu, tham kiến Nhiếp Chính vương, tham kiến Lương vương.”

“Ừm, miễn lễ.” Lương vương đắc ý nói, khiến người ta như là một kẻ không hiểu đạo lí.

Thương Khâu đứng dậy, sắc mặt có chút tức giận, nhưng đã dần dần trở lại vẻ bình thường, hắn không thể bị kích thích được, Lương vương đang muốn hắn tức giận, làm rối loạn suy nghĩ của hắn.

Nam Hoài vương nhìn chằm chằm Mộ Dung Khanh: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Mộ Dung Khanh di chuyển cái cốc trên bàn: “Không làm gì cả. Nghe nói ngươi bệnh rồi, bản vương đến đây thăm ngươi.”

“Ngươi sẽ tới thăm ta sao? Thôi đi, sao không nói thẳng luôn?” Nam Hoài vương cảm thấy chắc Mộ Dung Khanh sẽ không dám ra tay với hắn ngay trong Vương phủ, hơn nữa, không phải còn có đồng mệnh cổ sao? Chẳng lẽ, đồng mệnh cổ thật sự bị Thương Mai hóa giải rồi?

Mộ Dung Khanh tự rót trà cho mình, sắc mặt lạnh nhạt, nói: “Thăm ngươi là thật lòng, đương nhiên, cũng không chỉ là tới thăm ngươi không, còn mang đến một tin tốt cho ngươi nữa.”

“Tin tốt gì?” Con ngươi Nam Hoài vương co lại.

Tin tốt của Mộ Dung Khanh chắc chắn sẽ là tin xấu đối với hắn.

Mộ Dung Khanh chậm rãi thưởng trà: “Ngươi còn nhớ tên buôn vũ khí kia chứ? Không phải ngươi vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn mua được một lượng cung nỏ từ chỗ hắn sao?”

“Ngươi nói bậy gì vậy?” Nam Hoài vương tức giận nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận