CHƯƠNG 552: ĐÁNH THẮNG MỘT TRẬN NHỎ
Lộ Công Công suy nghĩ một chút: “Vậy hoàng thượng ra lệnh cho Trương tướng quân đi điều tra, sau khi điều tra được sẽ giải quyết như thế nào? Nghe hoàng thượng phân tích, dường như, Nam Hoài Vương cũng bị người ta bày cho một con đường.”
“Không cần vội, sẽ phải điều tra, cung nỏ kia, rơi vào tay trẫm không tốt sao? Không tốn một xu.” Hoàng đế khẽ cười.
“Vậy trước kia hoàng thượng muốn phong cho Nam Hoài Vương làm thái úy….” Lộ công công do dự hỏi.
Hoàng đế xua tay: “Không, chuyện tối nay, nhắc nhở trẫm, gần đây trậm thật sự bất công, nếu không khống chế, sẽ càng mất công bằng, trẫm thấy, chức vị thái úy này, lão Cửu đang làm rất tốt, cứ để ông ấy làm tiếp.”
Lộ công công cười: “Thật như vậy sao? Bây giờ Dạ vương không càn quấy nữa, cái chức vị thái úy này, thừa sức gánh vác!”
Hoàng đế khẽ thở phào, nhìn Lộ công công: “Ông nói, gần đây có phải trẫm đã quá bất công?”
Lộ công công cười nói: “Tất cả tâm tư của hoàng thượng đều là vì sự vững mạnh của giang sơn xã tắc, sao có thể gọi là bất công chứ?”
“Giang sơn xã tắc, trẫm rất quan tâm, tình huynh đệ, trước đây trẫm cũng rất quan tâm, bây giờ…” Hắn không nói tiếp, không phải là hắn không quan tâm, chỉ là, trong lòng luôn cảm thấy, dường như hắn cũng không quan trọng như vậy.
Trước đây, hắn cảm thấy bất kỳ người nào, quản lý triều chính cũng sẽ không quyết đoán và anh minh như hắn, nhưng rõ ràng, lão Thất có thể làm được, hơn nữa còn không thua kém hắn, ngày trước khi hắn đăng cơ, còn phải dựa vào lão tổ tông giúp đỡ mới có thể ổn định được lòng các đại thần, bây giờ, lão Thất dưới sự nguy an ở khắp mọi nơi, vẫn có thể sừng sững, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng bất an.
Lộ công công thấy khuôn mặt hắn rơi vào trầm tư, cũng không dám lên tiếng, cúi đầu đứng bên cạnh.
Một lúc sau, hoàng đế nói: “Bên phía lão Bát, ám chỉ cho ta, lần này hắn cưỡng ép Lương Vương đã có người nhìn thấy, nếu không làm gì, trẫm càng mất đi sự công bằng.”
“Vậy, cũng nên đợi Trương tướng quân tìm được cung nỏ rồi xử lý?” Lộ Công Công nói.
“Ừ!” Hoàng đế nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi, trong lòng tràn đầy suy tư.
Đắn đo suy nghĩ, lại nói: “Ông hạ một ý chỉ ra lệnh cho Nhiếp Chính vương nếu như vết thương đã tốt hơn, thì cùng trở về Bắc Mạc, nếu như hoàng đế Bắc Mạc không đồng ý, thì kêu người đưa vương phi trở về.”
“Hoàng thượng, vì sao?” Lộ công công sững sờ.
Hoàng đế ngẩng đầu lên nhìn ông ta: “Sợ là lão Thất đã không còn tức giận với Tần Châu và Kỳ vương gia, hắn rời khỏi quân doanh, có lẽ cũng là vì chuyện này, sao hắn có thể an tâm để một mình Hạ Thương Mai đi đến Bắc Mạc chứ? Nếu như trẫm không hạ ý chỉ này, hắn nhất định vẫn nhắc đi nhắc lại chuyện này, trẫm mệt rồi, không muốn cùng hắn đấu trí đấu dũng, hắn là đệ đệ ruột của trẫm, hơn nữa còn một lòng vì Đại Chu, có lẽ trẫm cũng nên thành toàn cho cái tâm tư nhỏ này của hắn, hơn nữa…., hơn nữa, lần này hắn đi Bắc Mạc, có lẽ còn có thể liên hệ được với những người đứng đầu và các phe phái ở Bắc Mạc, trận chiến này, có thể không đánh thì tốt hơn hết là không nên đánh.”
Lộ công công có chút kinh ngạc: “Hoàng thượng, người không cần giao nhiệm vụ cho Nhiếp Chính vương sao?” Đây, đây không phải có nghĩa là hoàng thượng vẫn tin tưởng Nhiếp Chính vương sao?
“Đúng vậy, từ đầu đến cuối hắn vẫn là đệ đệ ruột của trẫm, nếu như hắn không có dị tâm, cũng là cánh tay phải của Đại Chu ta, hơn nữa Hạ Lâm và Đan Thanh huyện chúa đang ở trong cung, có lẽ hắn cũng biết nặng nhẹ, hơn nữa, không phải còn có lão Bát ở trong Kinh Trung Cung khống chế hắn sao? Lần này hắn đi Bắc Mạc, nếu không thành chuyện, bên phía Lão Bát sẽ không ngồi yên không quản, ắt sẽ xảy ra phong ba, điều này càng làm giảm uy danh của hắn. Nếu như thành chuyện, thì truy cứu hành vi phạm tội tự ý rời khỏi quân đội lúc trước của hắn, công tội bằng nhau, cũng không lập được uy danh.”
Lộ công công cười: “Vẫn là hoàng thượng nhìn xa trông rộng.”
Lộ công công bật cười thành tiếng, huynh đệ ruột tính toán với nhau như vậy, đối với những kẻ làm nô tài như bọn họ cũng là một sự khổ sở.
Thực ra mọi người đều có thể nhìn thấy tài năng của Nhiếp Chính vương, còn hết sức trung thành, Đại Chu có hắn, sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như hoàng thượng mù quáng trấp áp, ngược lại sẽ không hay.
Mặc dù nói lần này, dường như thuận theo ý của Nhiếp Chính vương, chỉ là, tính toán ở sau lưng hắn không thể nhìn ra, sau khi nhìn ra, chỉ sợ sẽ lạnh sống lưng.
Trương tướng quân ở trong hậu viên của Nam Hoài Vương, lấy ra một cái cung.
Nam Hoài Vương không thể biện giải, chỉ có thể đợi số mệnh của hắn, quẻ tướng không sai, thật sự là chim mất cơ hội rơi vào lồng, lần này hoàng thượng có thể trị tội mưu phản, đánh hắn đến mức chết không có chỗ chôn cất.
Thương Khâu lại vô cùng chắc chắn, bởi vì quẻ tướng này có biến quẻ, cái gọi là biến quẻ, chính là có cơ hội tuyệt địa trùng sinh, cơ hội trùng sinh này, chính là sự tính toán của hoàng thượng với huynh đệ của mình.
Quả nhiên, hoàng thượng chỉ hạ chỉ, yêu cầu hắn về Nam Hoài Vương phủ tự kiểm điểm lại mình, hơn nữa còn không được hỏi đến chuyện triều chính, còn về chuyện cung tên, hoàng thượng lại không nhắc đến một từ trên ý chỉ, đã không nhắc đến cái gốc này, càng không có chuyện mưu phản, tất cả dường như dựa trên tội danh hắn ức hiếp cháu để trị tội.
Thậm chí hoàng đế còn không ra mặt trách cứ Nam Hoài Vương, trực tiếp ra lệnh cho người trói hắn đưa về phủ, thay đổi hoàn toàn người trong phủ của hắn, toàn bộ đều dùng cấm quân để trông giữ.
Nước đi này của hoàng đế, có tiến có lùi có phòng thủ, một khi Mộ Dung Khanh và Thương Mai lập công trở về, đến lúc đó Nam Hoài Vương sẽ hoàn toàn chuộc lại tội lỗi của mình, cũng có thể vì hắn làm mưa làm gió.
Tin tức này truyền đến Nhiếp Chính vương Phủ.
Tiêu Thác giậm chân, tức giận nói: “Chúng ta làm nhiều như vậy, chỉ là bị cấm?”
Tô Thanh mở quạt lông: “Cấm đã là rất tốt rồi, ngươi cho là chúng ta làm rất chu đáo, chặt chẽ sao? Chắn chắn hoàng thượng đã nhìn ra rồi, nếu không sao có thể hạ chỉ ra lệnh cho vương gia cùng đi Bắc Mạc? Hoàng thượng không phải là kẻ ngốc, hắn rất thông minh.”
Mộ Dung Khanh vẫn bình tĩnh: “Tô Thanh nói đúng, chúng ta vốn dĩ không có ý định xử lý hắn ngay, như này rất tốt rồi, với ai cũng tốt.”
“Chỉ là” Tráng Tráng cau mày: “Các người nói, hoàng thượng tin Tôn Phương Nhi thật sự phản bội hắn sao?”
“Hắn sẽ tin.” Mộ Dung Khanh nói một cách chắc chắn: “Vốn dĩ hắn không quá tín nhiệm Tôn Phương Nhi, lúc hắn không tín nhiệm một người, hắn đều sẽ phóng đại nó lên, nếu như tiểu cô cô sợ hắn không tin, chi bằng tìm một người đi nghe ngóng một chút, hơn nữa lúc trước lão Bát đã từng trúng độc của quý thái phi, chỉ là cuối cùng không biết ai giúp hắn giải.”
Tráng Tráng cười: “Còn có ai giúp hắn giải độc? Đương nhiên là Tôn Phương Nhi rồi, dưới con mắt của hoàng đế, Tôn Phương Nhi có thể giải độc cho lão Bát, vậy sau này có tiếp xúc cũng không kỳ lạ.”
“Lão Cửu!” Mộ Dung Khanh nhìn về phía cửa lên một tiếng: “Linh Lợi đâu? Người đổi lại rồi chứ?”
“Lúc hoàng thượng định tính kế chúng ta, đã đổi về rồi.” Dạ vương ngồi ở cửa, trả lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!