CHƯƠNG 691: CHUYỆN CŨ CỦA TÔ THANH VÀ LINH LỢI
Lương Vương ngáp: “Các ngươi trò chuyện, bản vương đi nghỉ ngơi một lát.”
Phụ nữ người ta tâm sự, dù sao đàn ông như hắn cũng không nên ở bên cạnh nghe.
Thấy Lương Vương biết điều rời đi, Linh Lợi nở nụ cười: “Vương phi muốn biết chuyện trước kia của ta?”
“Nếu ngươi bằng lòng nói, đương nhiên ta muốn biết.” Thương Mai nói.
Linh Lợi nhún vai: “Cũng không có gì là không thể nói, đều đã qua rồi.”
Nàng ta lấy mứt hoa quả trong áo ra, tự mình ăn một viên, sau đó lại đưa cho Thương Mai một viên, Thương Mai nói: “Ngươi rất thích ăn đồ ngọt.”
“Ngọt không tốt sao? Ai thích ăn đắng chứ?” Linh Lợi ngậm mứt hoa quả, nói chuyện lại hơi mơ hồ: “Xuất thân của ta cũng không phải là kém, là con gái của Tri phủ Kiền Châu, chỉ là khi sinh ra có đại sư đoán mệnh cho ta, nói ta là tai tinh chuyển thế, sau này sẽ mang đại nạn đến cho gia tộc, nhất định phải đưa ra ngoài đến tám tuổi mới được về nhà. Vì vậy khi ta mới một tuổi đã được mẫu thân đưa xuống nông thôn, mãi đến năm tám tuổi đó, lại bởi vì phụ thân sắp lên chức nên đón chúng ta trở về. Chỉ là, khi đó phụ thân đã nạp thêm mấy người thiếp, hơn nữa đấu đá vô cùng gay gắt, mẫu thân ở cùng ta tại nông thôn nhiều năm, tất nhiên không hiểu những âm mưu quỷ kế đó của bọn họ, khi mẫu thân sinh đệ đệ ta bị hạ độc, một xác hai mạng, phụ thân thương yêu tiểu thiếp cộng thêm việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài, nên không truy cứu, chỉ âm thầm lạnh nhạt đối đãi tiểu thiếp một hai tháng, sau này vẫn yêu thương hết mực. Khi mẫu thân qua đời, ta mười tuổi, lúc ấy cũng không biết mẫu thân bị độc chết, mãi đến sau này, năm ta cập kê đó, phụ thân nói với ta, có một vị Tam công tử của Hầu Tước phủ vừa gặp đã yêu ta, trở về cho người đến hỏi phụ thân, thế là hôn sự được quyết định như vậy.”
Thương Mai nghe rất say mê, nếu như chỉ như vậy, tất cả đều vẫn tốt.
Nhưng sau này đã xảy ra biến cố.
Linh Lợi lại lấy một viên mứt hoa quả cho vào trong miệng: “Nhưng, khi đặt mua đồ cưới, trong lúc vô tình ta nghe thấy tiểu thiếp kia và ma ma bên người bà ta nói chuyện, lúc này mới biết sự thật về cái chết của mẫu thân, tiểu thiếp kia còn không muốn ta gả cho Tam công tử, âm thầm muốn phá hoại, ta bị chọc giận, xông vào…”
Linh Lợi nói đến đây thì cười khổ: “Nếu đổi lại là ta của bây giờ, nhất định sẽ không xúc động như vậy, từ sau khi mẫu thân qua đời, bà ta được nâng lên làm phu nhân, trong phủ đều là người của bà ta, ta chỉ là một cô con gái đợi gả, nào có thể đấu được bà ta?”
Thương Mai nhìn ra được căm giận giữa ấn đường của nàng ta, mặc dù đang cố nén cảm xúc, nhưng dù sao căm hận đã khắc quá sâu, mối thù giết mẹ, sao có thể coi nhẹ như gió mây?
“Sau khi đi vào, bà ta ra sức chống chế, không thừa nhận hại chết mẫu thân, ta nào chịu tin? Nói muốn ra ngoài làm ầm một trận, vì vậy bà ta giả vờ nói muốn tìm phụ thân nói ra sự thật, thật ra phụ thân đã biết từ lâu, bà ta chỉ là đang dỗ ta mà thôi. Sau khi ta rời đi, màn đêm buông xuống thì bị người ta bắt đi… Ta bị ném trong một căn phòng gỗ bị bỏ hoang, toàn thân có tổng cộng ba mươi hai vết đao, sau đó, phòng gỗ bốc cháy, người ta đang đầm đìa máu tươi, lúc đó chỉ có một kết quả, đó chính là chờ chết.”
Linh Lợi cúi đầu, hai vai không nhịn được run rẩy.
Thương Mai không ngờ nàng ta trải qua chuyện như vậy, luôn cảm thấy cô nương này kiêu ngạo, tài giỏi, nhanh nhẹn, nhưng chưa từng nghĩ lại sẽ khóc thảm thương đến vậy.
“Khi ta tỉnh lại thì đã là mười một ngày sau.” Nàng ta chợt bật cười: “Người đầu tiên ta nhìn thấy chính là chủ tử, ngươi biết câu đầu tiên hắn nói với ta là gì không?”
“Là gì?” Thương Mai hứng thú nhìn nàng ta, Dạ Vương sẽ hỏi cái gì?
Linh Lợi cười, đáy mắt lại ngập nước: “Lúc ấy hắn cau này nói với ta, trời ơi, sao lại xấu thế?”
Thương Mai phụt cười thành tiếng, chỉ là cười nhưng lại cảm thấy khổ sở, có thể khiến vị Tam công tử kia vừa thấy đã yêu, chắc chắn lúc trước khuôn mặt của Linh Lợi vô cùng xinh đẹp.
“Bởi vì khuôn mặt bị hủy hoại, An Nhiên lão Vương gia dùng dao chữa cho ta rất nhiều lần, mài đi góc cạnh trên khuôn mặt ta, ông ta nói với ta, dù sao cũng đã vậy rồi, còn không bằng mang khuôn mặt này đi học chút bản lĩnh, bởi vì ngũ quan không nhô ra, ta dịch dung tinh tế hơn người khác rất nhiều, cần bóp mũi cao thì bóp mũi cao, cần mí mắt thì có mí mắt, bờ môi muốn nặn thành thế nào cũng được. Cứ như vậy, ta theo An Nhiên lão Vương gia tròn hai năm, hai năm sau, cũng học được bản lĩnh từ chỗ chủ tử, đi vào Tố Nguyệt Lâu cho đến bây giờ.”
“Ngươi… không trở về báo thù?” Thương Mai hỏi.
Linh Lợi lắc đầu: “Không!” Đọc tại truyen.one khích lệ nhóm edit truyện mỗi ngày nhé!
Thương Mai khẽ giật mình, với tính cách của Linh Lợi, vậy mà không trở về báo thù?
Thế này rất không giống với tính cách bây giờ của nàng ta.
Cũng không giống với tính cách trước kia của nàng ta, trước kia nàng ta mới nghe thấy tiểu thiếp và ma ma già nói chuyện cũng đã xúc động tức giận xông vào.
Bây giờ học được bản lĩnh đầy người, vậy mà không trở về báo thù?
Đáy mắt Linh Lợi toát ra vẻ độc ác, nhưng rất nhanh đã bị phủ mất, thay vào đó là mênh mang tựa trời sao: “Ta đã đồng ý với An Nhiên lão Vương gia, không nhớ đến thù riêng, sau khi thay da đổi thịt, sống một cuộc sống thoải mái, quên đi chuyện trước kia.”
Thương Mai biết nàng ta không cam lòng, gặp nạn lớn thế này, sao lại không muốn báo thù chứ?
Nhưng nàng ta hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cô nương này thật sự khiến người ta đau lòng.
“May mắn.” Linh Lợi chợt cười: “Trận hỏa hoạn kia không quá lớn, vì vậy vết thương nghiêm trọng nhất của ta chỉ là vết đao, nếu không, ta thật sự biến thành quái vật rồi.”
Thương Mai khẽ nói: “Linh Lợi, ta thật sự thương ngươi, nhưng mà, cũng rất kiêu ngạo vì ngươi, ngươi sống lại rồi.”
Ánh mắt Linh Lợi lấp lánh: “Vương phi, mỗi người đều có chuyện xưa, có trải nghiệm của chính mình, có một số người bình thường yên ổn, có một số người long đong lận đận, lại có một số người may mắn, không sao, chuyện không tốt đều sẽ trôi qua.”
Thương Mai cười nói: “Ừm, nhìn ngươi đi, bây giờ giống như một người thầy về cuộc sống rồi.”
Cô đổi đề tài: “Tô Thanh thích ngươi, ngươi biết không?”
Đáy mắt Linh Lợi hơi ngại ngùng: “Biết.”
“Ngươi không thích hắn? Hay là nói, ngươi thích… Dạ Vương?” Thương Mai hỏi thăm.
Linh Lợi vội vàng xua tay: “Chuyện này sao có thể? Sao ta lại thích chủ tử chứ?”
“Vậy cảm nhận của ngươi đối với Tô Thanh là thế nào?” Thương Mai thấy, vừa rồi khi nói đến Dạ Vương, dường như đáy mắt nàng ta có tình cảm đặc biệt, chỉ là hi vọng không phải là yêu, trước đây cô nương này đã khổ hơn mười năm rồi, thật hy vọng nàng ta có thể được hạnh phúc.
Dạ Vương, chắc chắn không phải là đối tượng tốt để gửi gắm tình cảm, vì vậy, Linh Lợi thích hắn sẽ chỉ khiến chính mình đau khổ mà thôi.
Linh Lợi cười: “Tam công tử kia chính là Tô Thanh.”
“Hả?” Thương Mai suýt nữa nhảy dựng lên: “Ngươi nói, Tô Thanh đã từng vừa gặp đã yêu ngươi? Trời ạ, hắn biết là ngươi sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!