CHƯƠNG 762: GIEO GIÓ GẶT BÃO
Lương Vương nói: “Phụ hoàng, Nghi Lan cũng đã đào rồi, trong hậu viện của Nghị Lan cung, đào ra rất nhiều thi hài, phỏng đoán sơ bộ, hơn mười bộ, thi hài không hoàn chỉnh, hẳn là băm nát toàn bộ thịt, xương cốt bị chặt đứt, sau đó chôn xuống đất, lúc đào ra, phát hiện một đống thịt nhão, hẳn là vừa chết không lâu.”
“Là Chiêu quý phi, phải không?” Đầu của hoàng đế, chậm rãi thả lỏng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Lương Vương.
“Không cách nào xác nhận” Vẻ mặt Lương Vương đau khổ.
Sự thất vọng to lớn xông lên, chậm rãi biến thành tuyệt vọng.
Là Tôn Phương Nhi, hắn ta lục soát cả kinh thành, phong tỏa cửa thành, nếu như Tôn Phương Nhi còn sống, không thể nào không soát ra được.
Người đã sớm biến thành thịt vụn, khó trách không tìm ra được.
Hoàng để lẩm bẩm: “Trước kia, lão tổ tông thường nói với trẫm, độc nhất là lòng dạ đàn bà, lúc ấy, trẫm còn cười, nói ngài cũng là phụ nữ, vì sao lại nói như vậy?”
Hắn ta nhìn Lương Vương: “Ngươi đoán xem, lão tổ tổng trả lời trẫm thế nào?”
Con mắt Lương Vương căng thẳng: “Nhi thần ngu dốt”
Hoàng đế thở dài, vươn tay, muốn bắt lấy cái gì đó, nhưng mà, tay dừng lại giữa không trung, từ từ rủ xuống: “Bà ấy nói, sự độc địa của phụ nữ, ẩn ấp trong tâm, hiểu cách ngụy trang che dấu, một giọt nước mắt, làn thu thủy, có thể làm đàn ông giao tâm ra, tin tưởng.
Trẫm từ nhỏ ở bên cạnh lão tổ tông, nghe lời của bà mà lớn lên, bởi vậy, đối với phụ nữ chưa hoàn toàn thổ lộ tình cảm, mặc dù là trẫm thích nhất, trẫm cũng thà rằng không cần, bởi vì, trẫm không muốn vì phụ nữ, mà làm tâm mình loạn, quyết định sai lầm, lại không ngờ, không ngờ được, thì ra, người ở bên cạnh, âm thầm, mới là con rắn kịch độc”
Hoàng để nói xong, chậm rãi nhắm mắt lại, người có vẻ rất mệt mỏi, hô hấp cũng bắt đầu không thuận.
“Ngự y, phụ hoàng rốt cuộc là thế nào?” Đến cùng vẫn là phụ tử, Lương Vương mà dù khinh thường những gì phụ thân làm, nhưng mà, cuối cùng cũng không cắt được cốt nhục tình thân.
Viện Phán kéo Lương Vương ra bên ngoài điện, khẽ nói: “Điện hạ, hoàng thượng bệnh cũ tái phát, mà trong cơ thể lại có máu độc chảy cuồn cuộn, hẳn là sẽ từ từ xuất hiện ảo giáo, thần trí loạn lạc, hồ ngôn loạn ngữ, vừa rồi thần thấy vẫn luôn nói chuyện, hẳn là xuất hiện triệu chứng, nếu không có thuốc tốt, sợ…”
Lương Vương trong lòng đau xót: “Thế nào?”
“Sợ là không qua nổi một tháng.” Viện Phán nói xong, lập tức quỳ xuống thỉnh tội.
Lương Vương dùng tay xoa lên mặt một cái, nước mắt nhịn không được chảy xuống.
Lúc sau, hắn kéo Viện Phán: “Một chút biện pháp cũng không có sao?” Viện Phán nói: “Vị thần vô năng, chỉ là không biết vương phi có còn biện pháp hay không.”
Lương Vương không phát ra tiếng, Thương Mại bây giờ mang thai, đương nhiên không thể vào cung.
Hơn nữa, phụ hoàng cũng không còn mặt mũi nào mà truyền Thương Mại vào cung. Dựa theo lời hắn ta vừa nói, hắn ta hẳn là biết mình làm sai.
Biết sai, thì sẽ biết xấu hổ.
Hoàng đế lúc tỉnh, lúc mê, lại hồ ngôn loạn ngữ.
Có đôi lúc, kéo Lộ công công nói những chuyện quá khứ, có lúc, lại kéo Lương Vương nói những kế trị quốc tương lại, có lúc lại mạnh mẽ lên án loạn thần tặc tử, có đôi lúc, lại lẳng lặng ngồi, trầm tư, đáy mắt lại lộ vẻ hung ác.
Rất nhiều chuyện, là một vòng luân hồi, hắn ta giống như trở về lúc trước khi Tôn Phương Nhi vào cung, có lẽ tình huống còn tệ hơn.
Tiếng bá tính lên án công khai Thương Mai, càng lúc càng nhiều.
Từ sau khi quốc sư khai đàn, vương phủ đã mấy lần bị người đánh vào, thông tin Thương Mại ở Tây Uyển, vốn không có nhiều người biết, nhưng mà cũng dần dần truyền đi, Tây Uyển liên tục bị bạo dân đánh vào.
Nhưng mà, kỳ thật Thương Mại vào lúc Mai Phi gặp chuyện không may, đã âm thầm đưa ra ngoài thành, ở trong Bảo An tự.
Cho nên, lúc bạo dân cuối cùng vượt qua phòng tuyển Tây Uyển, đi vào đòi đánh đánh giết giết, lại không tìm được Thương Mai.
Trong thành lâm vào thế cục loạn lạc trước nay chưa từng có.
Cuối cùng, hoàng đế hạ chỉ, truyền quốc sư đến Hi Vị cung yết kiến.
Truyền thuyết hồ ly tinh, vốn là từ Thứ Châu mà nổi, đương nhiên, cũng là một tay hắn ta sắp đặt. Hắn ta muốn, chính là hủy diệt cái nhìn của dân chúng với Mộ Dung Khanh và Hạ Thương Mai. Vì tạo ra cuộc khủng hoảng toàn dân này, hắn ta chuẩn bị rất lâu, thậm chí, sắp xếp rất nhiều người tạo lời đồn ở kinh thành.
Nhưng mà đến bây giờ, hắn ta mới biết hắn ta làm nhiều chuyện như vậy, là gậy ông đập lưng ông.
“Nghĩ cách, bình ổn oán thán, trả lại danh cho vương phi”
Hôm nay hoàng đế tinh thần hơn nhiều, bởi vì, Viện Phán bắt đầu cho hắn ta dùng phương thuốc trước đây vương phi để lại.
Áo giác ít đi rất nhiều, người cũng tinh thần lên, chỉ ba thang thuốc, đã thấy hiệu quả rồi.
Hắn ta không còn Tôn Phương Nhi nữa, muốn sống sót, chỉ có thể dựa vào Hạ Thương Mai.
Nhưng mà, hắn ta không thể truyền triệu một con hồ ly tinh tiến cùng xem bệnh, Hạ Thương Mai, phải là đại phu vì dân chữa bệnh cứu khổ cứu nạn lúc trước.
“Hoàng thượng” Quốc sự không biết tình hình, nghe Hoàng thượng nói như vậy, lại không đồng ý, mà lịch này, dù là hoàng thượng bày ra, nhưng mà sau lưng hắn ta dùng không ít sức, chỉ cần bạo dân lại đánh vào, là có thể truy sát Hạ Thương Mai: “Chúng ta làm nhiều chuyện như vậy, bây giờ trả lại danh dự, là uổng phí tâm cơ, làm việc vô ích.”
Hoàng đế sẵng giọng nhìn ông ta một cái: “Trẫm bảo người làm thế nào, người làm thế đấy, nói nhảm cái gì?” Quốc sự thấy thần sắc uy nghi của hắn ta, trong lòng rùng mình, mặc dù không cam lòng, lại không dám lỗ mãng: “Dạ!” Quốc sự chậm rãi lui ra ngoài, nhiệt huyết trên người, chậm rãi lạnh xuống.
Trong lòng lo lắng, dù làm thế nào cũng không ổn định được. Lúc tu hành, không nhìn thấy nhân gian phú quý, ông ta còn có thể tĩnh tâm.
Nhưng mà từ lúc được sắc phong làm quốc sư, mỗi ngày có không ít hoàng công hầu tước đến cửa kính thăm, khiêm cung hữu lễ với ông ta, ông ta cảm nhận được tư vị của quyền thế và đế sủng.
A di đà phật!
Quốc sư lại lần nữa khai đàn, ngày đó, vạn dặm không mây, bầu trời sáng trong giống như viên ngọc bích. Quốc sự thông cáo thiên hạ, đã tìm ra hồ ly tinh, hơn nữa đã trụ sát.
Hồ ly tinh, chính là Nghị quý phi đến từ Tiên Bi, lại ở trên đàn, tuyên đọc từng tội trạng của Nghị quý phi.
Giả tạo thân phận, khi quân phạm thượng, mưu hại cung phi, độc sát cung nữ, móc tim nuốt sống người trong cung Nghi Lan, nghiền xương thành tro, sắp đặt hãm hại Nhiếp chính vương phi, thậm chí còn băm thây vạn đoạn Chiêu quý phi, đủ loại hành vi phạm tội không dưới trăm điều, thậm chí, cái chết của tôn thái hậu, cũng có liên quan đến nàng ta.
Quốc sư nói, trước đó vẫn luôn không chứng minh trong sạch cho Nhiếp chính vương phi, là vì không muốn bứt dây đồng rừng, tránh cho bị hồ ly tinh phát giác.
Sau khi vương phi bị uất ức, vẫn yên lặng chịu đựng, lòng da sắt son, có nhật nguyệt chứng giám, vì vậy, hoàng thường đặc biệt sắc phong vương phi thành Nhất phẩm vương phi, khen ngợi trung tâm và ái dân của nàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!