Bởi vì phải nghị sự cùng quốc sư, rồi quần quanh Kỳ Nguyên Diệp một phen, cho nên khi hắn biết được chuyện Mộc Vân Cẩm bị truyền vào cung đã là chuyện nửa canh giờ sau.
"Thiếp nào dám xem Vương gia như đồ trưng bày, quý phi nương nương mời thiếp vào cung, thiếp há có thể từ chối?"
Mộc Vân Cẩm liếc mắt nhìn nam nhân dáng người cao ngất ở cách đó không xa, giả vờ tủi thân, nói bóng gió rằng không phải mình tình nguyện tới mà là bị ép vào cung.
"Vương gia, người tức giận như vậy làm chi? Cô mẫu chỉ mời Vương phi vào trong cung nói chút chuyện riêng thôi mà, cũng sẽ không làm ra cái gì với Vương phi cả, Vương gia chuyện bé xé ra to như vậy, thật đúng là bất công".
Mặc dù Bạch Nguyệt Di tức giận vì vừa rồi hai mẹ con kia cùng nhau ức hiếp sau lưng mình, nhưng ở trước mặt người ngoài nàng ta không thể làm khó dễ cho cô mẫu của mình. Đạo lý có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu nàng vẫn hiểu.
"Ồ, nói chuyện riêng cơ à? Quý phi nương nương nhàn hạ thật đấy".
Thẩm Diệu Thần không muốn cho Bạch Anh Dao chút thể diện nào. Xưa kia mẫu phi của hắn có thể bị đẩy vào thâm cung hậu viện này dẫn đến tiêu vong, trong đó tất nhiên có dấu tay thâm độc của nữ nhân này.
Có một số món nợ không thể không trả, có một số mối thù không thể không báo.
Bạch Anh Dao bị phản lại, mất mặt vô cùng, sắc mặt bà ta tái xanh nhưng vẫn ẩn nhẫn không bộc phát.
Nguyên do cũng là vì Thẩm Ngọc Thư đang còn ở quý phủ, cho dù có nghĩ như vậy thì hắn cũng không dám giở thủ đoạn gì trong bóng tối để đối phó con trai mình.
"Nếu quý phi nương nương không còn chuyện gì thì bản vương đưa Vương phi trở về".
Thẩm Diệu Thần chợt xoay người, lạnh lùng dò xét Mộc Vân Cẩm đang ngồi trên ghế không chút lo lắng.
"Làm sao, ở trong cung của quý phi nương nương nàng thoải mái đến thế à? Vậy nàng cứ tiếp tục ở lại đây đi?"
Mộc Vân Cẩm lập tức đứng dậy, hướng về phía Bạch Anh Dao chào một cái rồi xoay người đi ra ngoài điện, cước bộ nhẹ nhàng mà tung tăng.
"Nhị ca chờ một chút, ta theo hai người về".
Thẩm Ngọc Thư đuổi theo ở phía sau, sợ mình bị bỏ lại.
Bạch Anh Dao mắt mở trừng trừng nhìn con trai mình cưng chiều như báu vật trong tay đuổi theo kẻ mà mình luôn luôn kiêng kị, nhất thời cảm thấy như đang nuôi ong tay áo, đời này tới đây để tìm bà ta báo thù.
"Cô mẫu còn chưa phát hiện ra vấn đề sao? Gần đây Ngọc Thư thân thiết với Vương gia, không chừng Vương gia ở trong phủ cho Ngọc Thư uống bùa mê thuốc lú gì rồi, nên đệ ấy mới có thể nói gì nghe nấy".
Bạch Anh Dao không chịu được nhất là nghe thấy người bên ngoài nói con trai mình thân thiết với Thần Vương, nhưng lại không thể làm gì với Thẩm Ngọc Thư cả. Dù sao Thẩm Diệu Thần là do con hồ li tinh năm đó sinh hạ, một mụ đàn bà nông thôn vậy mà có thể quyến rũ Hoàng thượng đến thần hồn điên đảo. Không thể giết được hôn phu cùng con trai của kẻ tiện nhân đó, thì cũng phải đẩy vào trong cung.
Lúc đó bà ta còn là một phi tần bình thường, vì để chiếm được sủng ái của Hoàng thượng mà dốc toàn lực bày mưu tính kế chuyện ép buộc dân nữ vào cung, như vậy mới có thể hoàn toàn che giấu được hành vi hoang dâm vô độ của Hoàng thượng, tránh cho bị người ta đặt điều thì sẽ mất nhiều hơn được, còn có thể bị lưu danh sử sách.
"Được rồi, ngươi đừng nói nữa, việc này bổn cung chắc chắn sẽ sớm có quyết định, Ngọc Thư cũng không thể ở mãi Thần Vương phủ".
Bạch Anh Dao đã quyết định chủ kiến, dưới khuôn mặt đẹp đẽ cất giấu một sự tính toán ác độc.
...
Thẩm Diệu Thần đi nhanh ở phía trước, chưa từng ngoảnh đầu lại dù chỉ một cái, Mộc Vân Cẩm cùng Thẩm Ngọc Thư thì đuổi theo ở phía sau.
Mộc Vân Cẩm bởi vì thân thể gầy yếu, lại thêm đêm qua bị đau đầu nên bây giờ hai chân run lẩy bẩy, lảo đảo không ngừng, bủn rủn vô lực.
Thẩm Ngọc Thư là người tập võ, đuổi theo Thẩm Diệu Thần tất nhiên là không phải nói.
Đợi đến lúc hai người từng bước đi xa mới phát hiện hình như thiếu mất một người, Mộc Vân Cẩm đã sớm ngồi liệt tại chỗ nghỉ ngơi một lát.
Bởi vì còn chưa ra khỏi cửa cung nên xe ngựa cũng không đậu ở chỗ này, mọi người chỉ có thể đi bộ ra ngoài cửa cung rồi mới có thể ngồi xe ngựa hoặc kiệu hồi phủ.
"Thiếp thực sự...đi không nổi, thực sự đi...không nổi nữa rồi, nếu không Vương gia cứ hồi phủ trước đi, thiếp sẽ mau chóng về ngay".
Mộc Vân Cẩm ngồi liệt dưới đất, tự tay nhẹ nhàng xoa bóp đầu gối của mình để giảm bớt cảm giác bủn rủn.
Thẩm Diệu Thần vô ý thức liếc mắt nhìn Thẩm Ngọc Thư bên cạnh, lập tức nói một câu như chuyện không đâu.
"Vừa rồi ở trước mặt mẫu phi của ngươi, ngươi đã giúp tẩu tẩu ngươi ở trước mặt mọi người làm Bạch Nguyệt Di mất mặt sao?"
Thẩm Ngọc Thư nghe Thẩm Diệu Thần nói, trên mặt có vẻ xấu hổ. Đi qua quá khứ từng âm trầm bướng bỉnh, bị cừu hận che mờ đôi mắt, chỉ cần xuất hiện ở bên người Thẩm Diệu Thần, Thẩm Ngọc Thư đều sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để dằn vặt hãm hại hắn.
Hành động này không chỉ đang hành hạ hoàng huynh vẫn luôn quan tâm Thẩm Ngọc Thư, mà cũng đang hành hạ bản thân mình.
Vốn dĩ người Thẩm Ngọc Thư giận cũng không phải người trước mắt, nhưng người trước mắt lại có mối quan hệ chặt chẽ không thể tách rời với vị kia ở trong cung, cho nên hắn hận lây sang Thẩm Diệu Thần.
Địa ngục lạnh lắm, một mình Thẩm Ngọc Thư đi thì mới tịch mịch làm sao, cho nên có một người chịu tội thay mới may mắn xiết bao.
"Trước khi ta tiến cung quốc sư đã nói, ngươi là kiếp số trong mệnh của ta, cũng là tai họa bên cạnh ta. Ta đã từng sẽ vì ngươi mà đột tử đầu đường, nếu như ta không tìm được thiên mệnh chi nhân thì sẽ vào vực sâu vô tận".
Thẩm Ngọc Thư nghe Thẩm Diệu Thần nói xong, cả người tựa như rơi vào mê man.
Mình thực sự là kiếp số trong mệnh của hắn sao?
"Sao lại là đã từng?"
Thẩm Ngọc Thư hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, từng ngón tay đang rũ xuống nắm chặt lại, cho đến lúc mu bàn tay nổi đầy gân xanh mới thả lỏng ngón tay.
"Trước khi ta tìm được thiên mệnh chi nhân".
Thẩm Diệu Thần dùng ánh mắt phức tạp nhìn nữ nhân đang ngồi ở dưới đất không chút hình tượng nào ở cách đó không xa, lập tức thở dài, bước ngược trở về.
Thẩm Ngọc Thư ngưng mắt nhìn bóng lưng xa dần của Thẩm Diệu Thần, mặc dù tiêu điều cô đơn nhưng vì một nhan sắc xinh đẹp sáng rỡ đang ngồi ngay thẳng mà có thêm vài phần nhẹ nhõm sung sướng.
"Ây, hai người không cần đếm xỉa tới thiếp, cứ đi thẳng đi là được, hà tất gì cứ phải ở trước mặt ta tán gẫu".
Mộc Vân Cẩm nhìn quanh bốn phía, thành cung thật cao tựa như rãnh trời không thể vượt qua, người ở ngoài cung thì vót nhọn cả đầu muốn vào, mà người trong cung lại hãm trong bùn sâu, luôn hướng tới thế giới bên ngoài tự do tự tại.
"Bản vương cũng không phải phường vô lại, không lý do ở thành cung này tán gẫu nói chuyện phiếm".
Thẩm Diệu Thần không nói hai lời, trực tiếp cúi người xuống ôm ngang Mộc Vân Cẩm đang ngồi dưới đất lên.
Hắn cúi đầu chuyên chú nhìn người trong ngực, chợt nổi lên ý đồ trêu đùa.
"Bản vương hạ mình ôm nàng bao nhiêu lần, liệu nàng sẽ cảm động rơi nước mắt mà báo đáp đó chứ?"
"Hahaha, nhưng thiếp không thể khiêng Vương gia trên vai được".
Thẩm Diệu Thần bị lời nói của nàng tức cười. Nếu nàng có đủ sức để khiêng hắn trên vai thì cũng đỡ hắn mỗi lần cứ phải ôm con ma ốm này vào trong lòng mà đi rồi.
Nếu không phải do không còn sức, Mộc Vân Cẩm cũng không muốn dính líu gì tới hắn.
"Quý phi nương nương không phải là người có lòng tốt, ta còn tưởng nàng vô cùng thông minh sẽ nhìn ra được ngay. Cho nên sau này nếu như bà ấy lại vời nàng tiến cung, nàng cứ lấy danh bản vương ra cự tuyệt là được".
"Thiếp đang được Vương gia phù hộ sao?"
Mộc Vân Cẩm thoáng giương mắt, mặt trời lên đỉnh chiếu ở trên người hai người. Nàng giơ tay lên cố gắng che tầm mắt của hai người, tránh bị ánh mặt trời chói chang độc hại.
Một luồng gió nóng kéo tới, lay động vạt áo hai người. Mộc Vân Cẩm mặc một bộ váy lụa mỏng màu xanh nhạt, bên hông buộc một dải đính ngọc trắng như tuyết, vạt váy khẽ bay bay trên không trung, vẽ ra một độ cung duyên dáng.
"Tay nàng gầy nhỏ như này có thể che được cái gì, đừng tốn công làm gì".
"Vương gia thật đúng là không hiểu phong tình, quả là một tháo hán (1)".
(1): Tháo hán: là từ dùng để chỉ người đàn ông cao to, vạm vỡ, thô kệch"Nam tử hán đại trượng phu, nếu không có khí khái đàn ông, chẳng lẽ phải yếu đuối thư sinh như Kỳ tướng quân mới tốt sao?"
"Kỳ đại ca là đại tướng quân uy vũ, nào thiếu khí khái đàn ông, Vương gia không hiểu huynh ấy".
Mộc Vân Cẩm vô ý thức phản bác, dù sao Kỳ Nguyên Diệp cũng là môn sinh của cha nàng, không thể mặc cho người khác chửi bới y được.
"Bản vương đường đường là một đại nam nhân, hiểu Kỳ tướng quân làm chi? Xem ra Vương phi đối với Kỳ tướng quân là quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa rồi?"
"Tất nhiên, thiếp cùng Kỳ đại ca có thể nói là cùng nhau lớn lên, nếu nói là thanh mai trúc mã cũng không tính là sai, tình cảm tất nhiên không cần phải nói".
"Ồ? Thanh mai trúc mã?"
Thẩm Diệu Thần bỗng nhiên bấm ở bên hông Mộc Vân Cẩm một cái, đau đến nỗi nàng phải kêu thành tiếng.
"Vương gia ghen sao? Thiếp chỉ là ăn ngay nói thật thôi mà."
"Vương phi là nữ nhân của bản vương, bản vương không cho phép nàng từng phút từng giây nghĩ tới nam nhân khác, càng không thể thả nàng xuất phủ đi nuôi cái gì mà ba nghìn trai lơ. Chuyện hưu thư coi như chưa từng xảy ra, bản vương không hề có ý định thả nàng thoát khỏi bàn tay bản vương, nhân lúc còn sớm nàng hãy dẹp bỏ ý đồ này đi".
Thẩm Diệu Thần cúi đầu ghé vào bên tai Mộc Vân Cẩm thấp giọng nói, mấy ngọn tóc mai phất qua gò má của nàng, thanh âm mang từ tính như thiên lại (2), lại như tri âm tri kỉ, đánh một hồi vào trái tim của nàng.
(2) thiên lại: âm thanh thiên nhiên"Vương gia xin tự trọng, chuyện hưu thư không phải mình Vương gia quyết là được".
Mộc Vân Cẩm không hề e ngại hắn, "Chuyện hòa ly coi như đã định, lúc này Vương gia mới đổi ý chẳng phải đã chậm rồi sao?"
Sắc mặt Thẩm Diệu Thần bỗng ngưng trệ, hắn bỗng nhiên nhớ tới lời quốc sư Lăng Dục Tu sáng nay đã nói, nàng nhất định sẽ bầu bạn với hắn cả đời này, sẽ không có bất kì biến số nào khác, vì thế hắn liền nở nụ cười.
"Vương gia cười cái gì?"
"Không có gì, có một số việc đã được ông trời định sẵn từ lâu, không phải nàng nói vài câu là có thể xoay chuyển".
Thẩm Diệu Thần ý tứ hàm xúc không rõ nói một câu chọc cho Mộc Vân Cẩm sinh lòng nghi hoặc, trong đầu thoáng hiện ra câu nói sáng nay của quốc sư đại nhân, trong lòng cũng hiểu được hắn rốt cuộc đang cười cái gì.
Hai người cứ đối qua đối lại, khiến cho hành lang dài như thể đi mãi không xong.
Thẩm Ngọc Thư ở chỗ xa đứng dưới nắng trời chói chang nhìn hai người kề tai nói nhỏ, thật sự nhìn không nổi nữa nên tự mình rời đi trước.
"Hôm nay được lúc rảnh rỗi, bản vương dẫn nàng đi dạo một chút được không?"
"Vương gia có lòng tốt như vậy sao? Chứ không phải là Vương gia dùng thiếp làm mồi nhử, tùy thời dụ tới kẻ muốn gây bất lợi cho Vương gia à?"
Mộc Vân Cẩm cũng là suy đoán bậy bạ. Người như hắn gây biết bao nhiêu thù chuốc biết bao nhiêu oán, không biết có bao nhiêu người đang ngấm ngầm muốn lấy mạng hắn.
"Vương phi suy nghĩ nhiều rồi, bản vương thật sự chỉ dẫn nàng đi giải sầu chút thôi".
"An trắc phi đâu? Cô ấy không phải là người trong lòng của Vương gia sao?"
Sắc mặt Thẩm Diệu Thần thay đổi, khóe môi đang giương lên cũng xụ xuống.
_____________________________
ulatr chương này hint hai anh chị nhiều quá =))