Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vương Phi Muốn Tái Gia Rồi

Chương 296

Chuyện này như một khối u trong lòng bà ta, khiến cho tâm tư lúc nào cũng khó chịu, mang theo sợ hãi và bất an, có chút nuốt không trôi.

Cơm trưa bà ta cũng không ăn, lăn qua lăn lại trên giường, tinh thần uể oải.

Thanh Họa vừa trở về từ bên ngoài, đưa cho bà ta một phần điểm tâm: “Di nương, người nếm thử điểm tâm do đại tỷ làm đi, nghe nói gọi là bánh kem, ăn ngon lắm.”

Tứ di nương xoay mặt qua, uể oải ỉu xìu, hai mắt sưng đỏ.

Thanh Họa chậm rãi buông tay xuống: “Di nương, người làm sao vậy? Sao lại khóc?”

Giọng nói mềm mại, vô cùng dễ nghe, bà ta nghe được cũng cảm thấy tâm tình dễ chịu hơn.

Bà ta miễn cưỡng gượng cười: “Di nương không khóc, chỉ là cảm thấy cơ thể không khỏe, có lẽ là nhiễm phong hàn rồi.”

Thanh Họa giơ tay sờ trán bà ta rồi nói: “Di nương uống thuốc chưa?”

“Tứ di nương lắc đầu: “Không cần uống thuốc, lát nữa là khỏi thôi.”

Thanh Họa đặt bánh kem trong tay sang một bên, xoay người đi chạy về phía cửa: “Di nương chờ con một lát.”

“Con làm gì thế?”

Tứ di nương truy hỏi phía sau nhưng nàng ấy nhanh như chớp đã chạy đi không thấy bóng dáng đâu.

Có điều chỉ trong chốc lát, trong sân đã có tiếng bước chân vang lên, Tứ di nương nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Thanh Họa nắm tay Lãnh Băng Cơ từ bên ngoài tiến vào, vừa thở hồng hộc vừa nói: “Di nương ta gạt người, nói không cần uống thuốc, bệnh sẽ tự khỏi, ta không tin đâu.”

Tứ di nương lắp bắp kinh hãi, đứa nhỏ này sao lại tự ý đưa Lãnh Băng Cơ tới đây vậy chứ? Chính mình tránh né còn không kịp nữa.

Bà ta cuống quýt đứng dậy, rửa mặt trong chậu nước, day day thái dương, sau đó tới thỉnh anh.

Lãnh Băng Cơ bước vào trong phòng, đỡ bà ta dậy: “Đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy. Thanh Họa nói với ta, cơ thể bà không thoải mái nên bảo ta tới đây xem một chút.”

Tư di nương cuống quýt nhăn mặt răn dạy: “Đứa trẻ này, sao có thể làm càn như vậy, có thế mà cũng kinh động Vương phi nương nương.”

“Đều là người một nhà, Tứ di nương việc gì phải khách sáo như vậy? Rốt cuộc bà không thoải mái ở đâu? Để ta bắt mạch cho bà?”

Lãnh Băng Cơ để ý sắc mặt Tứ di nương. Lập tức phát hiện ra, hẳn là bà ta vừa mới khóc, đôi mắt vẫn đỏ ửng, cái gọi là sinh bệnh có lẽ chỉ để dỗ trẻ con thôi.

Tứ di nương cúi đầu xuống không dám nhìn nàng: “Không có chỗ nào không thoải mái cả, vừa rồi ta chỉ thuận miệng nói một câu không ngờ nha đầu này lại coi là thật.”

Bà ta trả lời cho có lệ như vậy, Lãnh Băng Cơ đương nhiên cũng không tiện đào bới tới cùng.

Thanh Họa không yên tâm, phe phẩy cánh tay Tứ di nương nói: “Vậy người để tỷ tỷ xem cho vết mèo cào mấy ngày này đi?”

Vừa nói vừa kéo ống tay áo bà ta lên.

Tứ di nương lập tức có chút hoảng loạn, hất tay Thanh Họa ra, hơn nữa còn nắm chặt cổ tay áo: “Đã khỏi từ lâu rồi, một chút vết thương nhỏ mà thôi, không đáng để chuyện bé xé ra to.”

Thanh Họa ấm ức bỏ tay ra, rõ ràng bị hất đến đau tay, nhỏ giọng lầu bầu: “Rõ ràng hôm đó chảy nhiều máu như vậy mà.”

Lãnh Băng Cơ nhìn bà ta, ánh mắt sắc bén: “Thanh Họa hiểu chuyện biết săn sóc như vậy, Tứ di nương thật là có phúc.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận