Chương 32: Tranh giành chỗ ngồi
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, lão thái quân hầm hừ tức giận oán trách mấy câu, đã nghe thấy quan tự lễ bên ngoài cao giọng hô lên: “Phủ Kỳ Vương tặng quà” .
Những gia quyển nữ nhà họ Thẩm đang ngồi cũng không biết đến chuyện này, không hẹn cùng kinh ngạc liếc mắt nhìn sang Lãnh Bằng Cơ, sau đó ngẩng mặt nhìn ra bên ngoài.
Vì Lãnh Bằng Nguyệt bắt bẻ lễ mừng thọ mà quản gia chuẩn bị cho phủ Bá Tước, cho nên đi sau đoàn người của lão thái quân, nàng ta trang
điểm lộng lẫy, từ bên ngoài đi vào hung hăng vênh váo, chậm rãi quét mắt nhìn lướt qua lão phu nhân đang ngồi ở vị trí chính giữa, yêu kiều khom
người làm lễ: “Chúc lão phu nhân phúc thọ vô biến” Lão phu nhân nghe nói người của phủ Kỳ Vương đến, hoảng hốt vội vàng đứng dậy dẫn gia quyến nữ bên cạnh bước lên chào đón. Dù sao mặc dù Kỳ Vương là thế hệ sau, nhưng là vương gia đương triều, so với phủ Bá Tước không biết tôn quý hơn biết bao nhiêu lần. Nếu hắn tự mình đi đến chúc thọ, đó chính là vinh hạnh của phủ Bá Tước.
Nhưng mà liếc mắt nhìn thấy Lãnh Băng Nguyệt, lão phu nhân không kiếm được ngẩn ra. Quản gia bước lên, khe khẽ giải thích rõ thân phận. của Lãnh Băng Nguyệt bên tai bà ta.
Sắc mặt lão phu nhân cứng đờ: “Hóa ra là trắc phi nương nương tự mình đến đây, không tiếp đón từ xa rồi”
Bản thân Lãnh Bằng Nguyệt cũng là tiểu thư cao quý xuất thân từ Tướng phủ, lại còn là trắc phi của phủ Kỳ Vương, đối với phủ Bá Tước này hoàn toàn không thèm để vào mắt, nàng ta chỉ thích cơ hội được làm nữ chủ nhân của phủ Kỳ Vương nở mày nở mặt xuất hiện trước mặt mọi người như thế này thôi. Nàng ta vênh mặt lên, giọng nói hơi to: “Hôm nay
Kỳ vương gia có công việc bận rộn, đặc biệt có lòng cho ta đến chúc thọ lão phu nhân”
Lão phu nhân cười theo, nhưng trong đáy mắt đuôi mày đều không có chút ý cười nào: “Đa tạ Kỳ vương gia nhớ đến. Mời trắc phi nương nương vào bên trong uống trà”.
Vì giọng nói của Lãnh Bằng Nguyệt khá to, trong những khách khứa nữ ngồi đằng sau tấm bình phong, đã có người xì xào bàn tán.
“Hóa ra đây chính là nhị tiểu thư của Tướng phủ sao, nghe nói Kỳ. vương gia một lòng yêu thương nàng ta, hai lần từ chối thái hậu ban hôn. Quả thật là được cưng chiều. Người nhìn xem chuyện xuất hiện trước mặt mọi người như thế này, Kỳ vương không cho chính phi xuất hiện, hết lần này đến lần khác lại để cho một thiếp thất như nàng ta đứng ra, có thể thấy được lời đồn không sai, Kỳ vương gia đã quyết định có ý đồ bỏ chính phi để cất nhắc nàng ta rồi”.
“Đại tiểu thư kia cũng là người tính tình mạnh mẽ, vậy mà lại suýt nữa dùng kéo chấm dứt tính mạng mình trong kiệu hoa. Cứng quá dễ gãy, có người đàn ông nào thích người phụ nữ tính cách kiên cường mạnh mẽ như vậy chứ? Người nhìn xem nhị tiểu thư nhà họ Lãnh kia xinh đẹp lộng lẫy, dáng vẻ quyến rũ nịnh nọt, sau lưng còn có phủ Thượng Thư làm chỗ dựa, đại tiểu thư kia có thể làm đối thủ của nàng ta mới lạ đấy”.
“Còn không phải sao, chẳng lẽ các ngươi đã quên mất thủ đoạn lợi hại của Kim thị phủ Thượng Thư kia sao? Năm đó nếu không phải có thái hậu đứng ra giải quyết, hai mẹ con đại tiểu thư này e rằng đã chẳng còn sót chút cặn nào rồi. Nhị tiểu thư này mưa dầm thấm đất, chẳng lẽ lại là nhân vật đơn giản được chắc? Chính phi này bị vứt bỏ chẳng qua cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi”
Bên này gia quyến nữ nhà họ Thẩm đang ngồi cũng hơi lúng túng, giả vờ như khe khẽ trò chuyện tán gẫu, không nghe thấy bọn họ đang bàn tán.
Lãnh Băng Cơ ngồi ngay ngắn nghe đám phụ nữ kia ba hoa, cúi đầu. Lão thái quân liếc nhìn nàng một cái, đứng dậy: “Uống nhiều trà rồi, đi theo ta đi làm sạch một chút.”
Lãnh Băng Cơ bước lên đỡ bà ta, dưới sự chỉ dẫn của người hầu, đi xuống phía sau, thoát khỏi tình hình lúng túng này.
Chân trước vừa rời đi, Lãnh Băng Nguyệt đã được bà tử quản lý hướng dẫn, đi ra đằng sau tấm bình phong, bước vào gian nhà trong.
Tiếng bàn tán bên trong lập tức im bặt, đám gia quyến nữ lén lút đánh. giá nàng ta, ánh mắt giống như có thước đo, đang âm thầm đo đạc.
Lãnh Bằng Nguyệt rất hưởng thụ loại vinh quang được mọi người nhìn vào này, vênh mặt lên rất cao, ánh mắt chậm rãi quét qua một vòng, mang theo vẻ cao quý và kiêu ngạo.
Chuyện liên quan đến việc sắp xếp chỗ ngồi, quý phủ đã bàn bạc xong từ lâu, chính giữa là bàn của lão thái quân đang ngồi, trong bữa tiệc gần như đều là những người có tuổi quyền cao chức trọng, xếp mười ghế, chỗ ngồi vốn dĩ được dự định để lại cho Kỳ vương phủ, Lãnh Băng Cơ ngồi rôi.
Bà tử quản lý hơi khó xử, sắp xếp Lãnh Băng Nguyệt ngồi ở vị trí phía dưới, bàn này có những gia quyển nữ trong phòng khác của nhà họ Thẩm cùng với mấy vị cáo mệnh phu nhân có phong hào đang ngồi.
Lãnh Bằng Nguyệt lập tức không vui, liếc mắt nhìn Thẩm phu nhân đang ngồi ở bàn chính giữa, trong lòng âm thầm cân nhắc, tuy rằng bà ta là bề trên, nhưng cũng chỉ là phu nhâí của phủ Quốc Công, còn thấp hơn phủ Kỳ Vương một bậc, mặc dù mình chỉ là trắc phi, nhưng cũng đủ thân phận ngồi ngang hàng với bà ta.
Khóe môi nàng ta lộ ra vẻ chế giễu, chất vấn bà tử: “Ngươi chắc chắn để cho ta ngồi chỗ này chứ?”.
Trang nhất thời bà tử cũng cảm thấy khó xử. Nhưng hễ là quý phủ có việc vui, đông người phức tạp, sẽ luôn có những chỗ không chăm sóc được vẹn toàn, người bình thường nào cũng sẽ không nắm chặt chút việc nhỏ này mà gây sự, khiến trong lòng chủ nhà không thoải mái. Mình đã dẫn nàng ta đến chỗ ngồi được sắp xếp cho mấy vị cáo mệnh phu nhân đàng hoàng ra dáng rồi, cũng đã rất coi trọng, nhưng mà vị trắc phi nương nương này còn không chịu hài lòng.
Bà ta cười theo: “Làm vậy không phải vì ngài và mấy vị phu nhân phủ Quốc Công quen biết nên dễ nói chuyện hơn sao?”
Lãnh Bằng Nguyệt giơ tay chỉ vào vị trí bên cạnh Thẩm phu nhân mà Lãnh Bằng Cơ vừa ngồi: “Nếu nói là quen biết, vị trí bên cạnh mì thật ra còn thích hợp hơn đấy.”
Bà tử đã để ý đến Lãnh Băng Cơ từ lâu rồi, không biết nàng có thân phận gì, nhưng mà nếu đã đi theo lão thái quân đến đây, hẳn là thân phận cũng không hề tầm thường, dù sao, sao lão thái quân có thể không biết nặng nhẹ được chứ. Bà ta đành khó xử đáp: “Vị trí này đã có người ngồi rồi” .
“Hóa ra là ta đến muộn rồi.” Lãnh Bằng Nguyệt kiêu ngạo phủi phủi ống tay áo: “Cho nên phủ Kỳ Vương chúng ta chỉ có thể ngồi trong góc đằng sau thôi”.
Lời nói này cũng hơi cay nghiệt, trong gian trong có rất nhiều gia quyển nữ, tất cả đều sôi nổi ngẩng mặt nhìn về phía nàng ta, ánh mắt lấp lóe, mỗi người một suy nghĩ khác nhau.
Nghe thấy âm thanh, Thẩm phu nhân lập tức hiểu ra, Lãnh Băng Nguyệt này đang muốn tranh chấp vị trí với mình.
Lãnh Băng Cơ đã ra vào phủ Quốc Công mấy ngày hôm nay, tiến lùi hiểu lễ phép, lại khiêm tốn ngoan ngoãn nghe lời, bà ta nhìn thấy trong lòng cũng chào đón, rồi nhìn sang Lãnh Băng Nguyệt lại càng thấy chướng mắt hơn nữa. Trong lòng không kiềm được hừ lạnh một tiếng, nụ cười trên mặt lại cực kỳ thân thiết.
“Trên bàn này đều là mấy vị lão phu nhân mà bà dì người quen biết, ngồi cùng bàn cũng dễ nói chuyện hơn. Nếu người thích chỗ ngồi này, hai người chúng ta đổi chỗ đi, đúng lúc người ngồi cạnh bà ngoại người, dễ chăm sóc hơn”
Khiến bề trên trong nhà mình phải đổi chỗ với mình, ai cũng biết là không thích hợp chút nào. Nhưng mà Lãnh Bằng Nguyệt vừa nghe thấy lão thái quân cũng đến đây, đây chính là cơ hội tốt để cố gắng nịnh nọt bà ta, vì vậy cũng chỉ khách sáo khiêm nhường hai câu, nhấc vạt váy, quả thật định ngồi xuống.
Hai người lão thái quân và Lãnh Băng Cơ đi rửa tay quay về, đứng bên cạnh đúng lúc xem được màn kịch này. Thấy Lãnh Băng Nguyệt thế mà thật sự không phân biệt được lớn nhỏ, không tránh khỏi không hài lòng lên tiếng: “Để nàng ta ngồi ngang hàng với con bé Thanh Hoan, hình như còn không thích hợp hơn ấy chứ?”
Lãnh Băng Nguyệt ngẩng đầu, đã thấy Lãnh Băng Cơ, trong nháy mắt sắc mặt cứng đờ, lúng túng đứng dậy, nở nụ cười gượng gạo: “Bà ngoại, sao tỷ tỷ cũng ở đây vậy?”
Lão thái quân đi thẳng đến vị trí của mình ngồi xuống: “Đương nhiên là đại diện cho phủ Kỳ Vương, đi tới chúc thọ cho bà dì của nàng ấy rồi”
Lãnh Băng Nguyệt nhất thời cảm thấy không xuống đài được: “Tại sao không nghe thấy tỷ tỷ nhắc đến vậy?”
Lãnh Băng Cơ lạnh lùng nói: “Vương gia chưa từng nói cho ta biết, khi ra cửa lại phải xin phép muội muội”.
Lãnh Băng Nguyệt nghẹn lời: “Nhưng cà sao ngươi cũng phải báo cho vương gia biết một tiếng chứ?”
Lão thái quân trầm giọng hỏi Lãnh Băng Cơ: “Ngươi không nói với Phong Nhi chuyện người định đến phủ Bá Tước sao? Khó trách hắn hồ đồ như vậy, thế mà lại phái trắc phi đến chúc thọ”.
Lãnh Băng Cơ biết rõ bà cụ này đang tận dụng mọi cơ hội để lo lắng vẹn toàn cho cháu ngoại của mình: “Đã phái nha hoàn quay về báo rồi, có thể là đi đường khác thôi.”
Lão thái quân “Ừ” một tiếng: “Đến cả cũng được, càng náo nhiệt, ngồi xuống đi, sắp mở tiệc đến nơi rồi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!