Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thanh Ôn Đan lại là Hồi Xuân Đường của Cừu gia phụ trách sản xuất, phương thuốc này đến cả ngự y cũng không viết ra được, hôm qua hắn còn cảm thấy đây là núi cao còn có núi cao hơn chứ chưa từng liên hệ với Băng Cơ. 
Bây giờ toàn bộ manh mối đã liên kết lại với nhau thì càng chứng minh được suy đoán của Thẩm Phong Vân. 
Thẩm Phong Vân vẫn luôn canh cánh trong lòng về cái chết của Băng Cơ.

Từ trước tới giờ hắn vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn, hắn cảm thấy nếu lúc trước mình không nhẹ dạ tin vào lời nói của Tề Cảnh Vân mà qua quýt cho xong chuyện, kéo dài thời gian làm lỡ việc thì sau đó sẽ không tạo thành bi kịch khiến Mộ Dung Phong đau lòng năm năm, hắn áy náy năm năm. 
Thẩm Phong Vân kích động nhìn chằm chằm vào lá thư trong tay, hắn nghĩ có nên phải người đưa lá thư này tới Thượng Kinh để Mộ Dung Phong xem qua, kiểm tra xem có phải là chữ viết của biểu tẩu hay không? 
Hắn đang định cầm bút viết thư thì lại khựng lại một chút: Nếu như không phải thì sao? Chẳng là lại để Mộ Dung Phong mừng hụt hay sao? Đã qua năm năm rồi, vất vả lắm nỗi đau của hắn mới dần dần nhạt đi, trước khi mình điều tra rõ thì tội gì lại làm hắn bốc lên chấp niệm kia chứ? 
"Ngươi có biết bây giờ vị phu nhân Lương Khương này đang ở nơi nào không?" 
"Thuộc hạ đã sai người theo dõi nha đầu kia rồi." 
Thẩm Phong Vân đặt bút lông xuống rồi nhanh chóng lao ra khỏi nha môn, bây giờ hắn nhất định phải nhìn thấy vị phu nhân Lương Khương này ngay lập tức. 
Tại nơi Băng Cơ nghỉ ngơi. 
Sau khi Thiên Thời đi không lâu thì nàng đã thu được tin tức của Phi Ưng Vệ.


Dù sao tên ma ẩm này làm màu theo kiểu gióng trống khua chiêng như vậy thì muốn biết thân phận của hắn không dễ, nhưng muốn tìm hiểu hành trình của hắn lại không khó. 
Thành Hoài Châu cũng chỉ là nơi to bằng bàn tay mà thôi. 
Nơi cuối cùng mà tên ma ốm kia xuất hiện là một tửu lâu không bắt mắt chút nào ở thành Nam. 
Lãnh Băng Cơ lập tức đi tới đó cùng Địa Lợi. 
Vào giờ này thì khách khứa đang ngồi đầy trong tửu lâu, tất cả đều uống đến say khướt, nấc rượu, nói mê sảng. 
Gián điệp của Phi Ưng Vệ sợ bứt dây động rừng nên không dám đi vào bên trong, cũng không biết lúc này tên ma ốm kia đang ở trong nhà sương nào. 
Lãnh Bằng Cơ quyết định tạm thời không hành động mà yên lặng xem xét biến hóa bên 
trong, dù sao lại lịch của tên ma ốm này không đơn giản nên bên người chắc chắn phải có cao thủ bảo vệ. 
Đối diện tửu lâu có quán mì vằn thắn, Lãnh Bằng Cơ và Địa Lợi đi tới quán mì gọi hai bát mì vằn thắn, ngồi xuống vừa từ từ ăn vừa cẩn thận chú ý tới khách khứa ra vào tửu lâu đối diện. 
Không bao lâu sau thì Lãnh Băng Cơ nhìn thấy gã sai vặt tên Yêu Cửu bên cạnh tên ma ốm kia đi từ bên trong ra.

Đi cùng cậu ta còn có một nam nhân cao lớn thô kệch, mày rậm mắt to, bị rỗ khắp mặt, râu quai nón, nhìn quần áo thì trông giống như người quen làm việc nặng. 
Hai người đứng ở cửa tửu lâu nói vài câu rồi Nam nhân mặt rỗ chắp tay rời đi, còn Yêu Cửu xoay người trở về tửu lâu. 
Lãnh Băng Cơ hơi do dự một chút, cuối cùng nàng quyết định theo dõi nam nhân râu quai nón mặt rỗ kia. 
Nếu người này bí mật gặp mặt bàn bạc với tên ma ốm kia tại tửu lâu thì hẳn là họ có quan hệ không bình thường.

Nếu muốn biết rốt cuộc tên ma ốm có thân phận gì thì cạy ra miệng của tên mặt rỗ này hẳn sẽ dễ dàng hơn một chút. 
Nàng bảo Địa Lợi ở lại tiếp tục theo dõi hành tung của tên ma ốm, còn nàng thì lặng lẽ đi theo đuổi tên mặt rỗ. 
Nam nhân mặt rỗ kia rõ ràng là rất cảnh giác, cứ liên tục nhìn trái ngó phải như có tật giật mình vậy. 
Điều này khiến Băng Cơ đột ngột sinh ra lòng nghi ngờ, nàng không lập tức hành động mà đi theo hắn rẽ trái rẽ phải, đi vào nơi giống như một nhà xưởng nhỏ làm nước tương.

Nam nhân mặt rỗ nhạy bén lấm lét nhìn trái phải một chút rồi đóng lại cổng nhà. 
Lãnh Băng Cơ nhảy lên nóc nhà, lặng lẽ tìm một gian nhà sáng ánh đèn rồi treo ngược người bên ngoài cửa sổ để nhìn trộm vào bên trong. 

Trong phòng trang trí rất đơn giản, giường chung cỡ lớn, tủ gỗ dài, đệm chăn bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc nguyên bản.

Ba Nam nhân cao lớn thô kệch ngủ ở trên giường chung, họ thấy đồng bọn trở về thì thò đầu ra, châm hai túi thuốc rồi rít hai hơi thật sâu, không khí trong phòng lập tức trở nên ngột ngạt. 
Nam nhân mặt rỗ cởi áo khoác ngắn đặt sang một bên, sau đó bỏ bộ râu quai nón giả trên cằm ra rồi xoay mặt nói chuyện với ba người kia. 
“Thủ lĩnh, chủ nhân nói thế nào?" 
Nam nhân mặt rỗ ngồi xuống mép giường đất, thở dài một hơi: "Dậy đi, chủ nhân sai chúng ta lập tức xử lí mấy chum tương sâu bọ này đi." 
"Vì sao?" 
Ba người vừa nghe vậy đã cuống lên, từ trong chăn ngồi dậy đến "xoạt" một cái: "Nuôi dưỡng đám sâu bọ này cần tiêu tốn rất nhiều công sức mà, lại thêm hai, ba ngày nữa là sẽ nuôi thành rồi.

Có thể nào cũng phải tung ra ngoài để chế tạo thêm một đợt bệnh dịch lớn hơn nữa mới được chứ." 
Lãnh Băng Cơ hoảng sợ đến mức suýt chút nữa trượt chân ngã từ trên nóc nhà xuống. 
Hóa ra nguồn bệnh mà mình vẫn khổ sở điều tra lại trốn ở chỗ này? Đúng là lúc cần thì tìm mãi không ra, lúc không cần thì lại tự động hiện ra. 
Hơn nữa nó không phải là thiên tai mà lại là nhân họa, có người cố ý tạo ra! 
Hơn nữa giọng địa phương khi mấy người này nói chuyện với nhau rất quen thuộc, hình như mình đã từng nghe ở đâu rồi thì phải? 
Nàng ngừng thở, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào cả, yên lặng khẽ khàng nghe tiếp. 
"Vô ích thôi.


Cừu gia phái phu nhân Lương Khương gì đó tới Dự Châu, người này y thuật rất cao, hiện tại cũng đã bắt đầu nghi ngờ về khởi nguồn của bệnh dịch lần này rồi và đang âm thầm điều tra.

Sớm muộn gì phu nhân Lương Khương đó cũng sẽ tra được đến đám sâu bọ này thôi.

Đến lúc đó chúng ta muốn thoát thân cũng không dễ đâu, dù sao đây cũng là việc lớn, nếu phía Trường An dựa vào đây mà hỏi tội thì chủ nhân của chúng ta sẽ rất bất lợi. 
Vậy nên tìm thời gian xử lí mấy chụm sâu bọ này đi, sau đó chúng ta cũng lập tức rút lui.

Các ngươi cũng biết là khâm sai mà triều đình Trường An phải tới lần này chính là Thẩm Phong Vân rồi đấy, mũi hẳn còn thính hơn cả mũi chó nữa" 
"Chỉ là một nữ nhân thôi mà, cứ giết thẳng không phải là xong rồi à, thần không biết quỷ không hay." Một người oán giận, hai người còn lại lập tức tán thành. 
"Chuyện cái óc lợn của ngươi có thể nghĩ ra được thì chẳng lẽ chủ nhân không biết hay sao? Nhưng phu nhân Lương Khương này không phải là người bình thường, rất khó đối phó, hơn nữa chủ nhân nói giữ vị phu nhân Lương Khương này lại còn có tác dụng" 
.


Nhấn Mở Bình Luận