Chương 636
“Phong vương gia, trước mắt ngài hãy bình tĩnh một chút, hãy nghe ta nói, thật sự không có chuyện đó. Nếu như ngài không tin thì ngài có thể hỏi bọn hắn”
Mộ Dung Phong quay mặt, dường như đã kích động đến nỗi nói năng lộn xôn: “Phong vương phi đâu?”
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều tràn ngập sự khó hiểu, nhìn nhau rồi đáp: “Từ đầu đến cuối, chúng thần đều không thấy một ai chạm tay vào quan tài cả”
Bỗng nhiên lúc này có người lại bừng tỉnh: “Dọc đường chúng thần có chạm phải một đội ngũ đưa tang, chắc chắn đội ngũ đưa tang đó có điều kì lạ”
Mọi người cũng phụ họa theo lời nói ấy: “Đúng rồi, chắc chắn là nhóm người đưa tang ấy có gì kì lạ. Nhưng…”
Nhưng mà người ta trộm thi thể của Phong vương phi làm gì chứ? Để minh hôn sao?
“Cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra?” Mộ Dung Phong vô cùng lo lắng ép hỏi.
Vì vậy, người vừa nói câu đó ngay lập tức kể lại chỉ tiết chuyện gặp đám người đưa tang trên đường đi.
Đột nhiên, Mộ Dung Phong híp mắt nói: “Cừu thiếu chủ!
Nhất định là Cừu thiếu chủ! Bọn họ đi về hướng nào?”
Mọi người đưa tay chỉ một cái.
Mộ Dung Phong quay người vội vàng nhảy lên ngựa, phóng thẳng đi.
Sau đó, Thẩm Phong Vân cảm thấy lo lắng nên cũng phóng ngựa chạy theo.
Roi da thúc ngựa, lao theo đường mà tên lúc nãy chỉ dẫn, tiến vào đường núi.
Xa xa phía trước, quả thật đã xuất hiện đoàn xe đưa tang, kéo theo khói bụi mịt mù.
Hai người cưỡi ngựa, hộ tống phía sau xe.
Chắc chắn chính là bọn họ, không thể nào sai được.
Trong lòng của Mộ Dung Phong nóng như lửa đốt, hung hăng siết chặt dây cương, mau chóng đuổi theo.
Hai người hộ tống phía sau nghe được tiếng vó ngựa dồn dập, quay lại đã thấy Mộ Dung Phong đang đuổi theo, bọn hắn ngay lập tức kinh hãi, mau chóng thúc giục xe ngựa chạy nhanh hơn.
Một trước một sau cứ dọc theo đường núi mà chạy, Mộ Dung Phong vẫn đuổi theo không ngừng.
Bỗng nhiên, phía trước diễn ra một khung cảnh khiến người ta hồn bay phách lạc, chiếc xe ngựa phía trước dường như vô cùng hoảng hốt, con ngựa chạy bừa đâm thẳng vào thân của ngọn núi, sau đó chiếc xe ngựa lật nghiêng, rơi xuống vách núi.
Mô Dung Phong tê tâm liệt phế, gào thét kinh hãi: “Băng cơ”
Hắn trơ mắt nhìn xe ngựa rơi xuống, bao gồm cả chiếc quan tài, sau khi bị va chạm, chiếc quan tài chia năm xẻ bảy trong nháy mắt, sau đó thì biến mất không thấy gì nữa.
Hai người theo phía sau chiếc xe ngựa vẫn không hề dừng lại, thừa cơ dọc theo đường núi chạy thoát.
Mộ Dung Phong cũng không có ý định điều khiển con ngựa dừng lại trước vách núi, mà cứ sững sờ đánh ngựa chạy như bay về phía trước.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!