Chương 174: Bị vạch trần trước mặt tất cả mọi người
Đúng vào lúc này thì dường như đứa trẻ trong bụng cũng cảm giác được cái nóng bất ngờ ập đến, Lãnh Băng Cơ cảm nhận được cái bụng mình chuyển động rồi bị đá một cái thật mạnh.
Đây là lần đầu tiên cái thai hoạt động, cái cảm giác này rất kỳ diệu, hai mẹ con giống như có sự ăn ý từ trong tâm hồn, giống như chạm phải nguồn điện vậy. Cho nên nàng có vẻ vui mừng, cũng có chút kích động, rồi lại ngẩn ngơ.
Mà Như Ý cũng phản ứng rất nhanh, dường như đã chuẩn bị từ sớm, trực tiếp lấy ra một cái khăn tay, vừa nói xin lỗi vừa đưa tay về phía bụng của nàng.
“Thành thật xin lỗi Tẩu tẩu, Như Ý lỡ tay, tẩu có bị phòng không?”
Lúc này Lãnh Băng Cơ đã lộ vẻ nghi ngờ, eo của nàng cũng to rồi, nếu như để Như Ý đụng phải thì nhất định có thể phát hiện ra. Cho nên khi thấy hành động như vậy nhanh chóng nghiêng người tránh né.
Những né tranh cũng đã muộn, ngón tay của Như Ý đã chạm vào cái bụng. Lãnh Băng Cơ nghiến chật hàm răng, dùng tay áo rộng lớn che giấu đi: “Không có sao cả, vẫn tốt!”
Như Ý ra lệnh cho công ty sau lưng: “Còn không nhanh chóng đưa Phong vương phi đến thiền điện bên cạnh, tìm y nữ trong cung đến đây bôi thuốc trị phỏng” .
“Không cần đầu, nước không nóng” Lãnh Băng Cơ vội vàng từ chối: “Bản thân ta có mang theo thuốc, ta tự mình xử lý được, không dám làm phiền công chúa Như Ý”
Điêu ma ma cũng đã nhận ra tình huống có gì đó không đúng, đi tới phía trước: “Để lão nô dẫn Vương phi nương nương đi thay quần áo”
Như Ý làm sao có thể từ bỏ ý đồ?
“Cũng tại Như Ý vụng về, nếu như tam tẩu thật sự bị phòng, khi tam ca hỏi tới, Như Ý cũng khó thoát khỏi trách nhiệm. Sao có thể làm như không nghe không thấy chứ?”
Như Ý vốn chính là tâm điểm chú ý của mọi người trong bữa tiệc rượu hôm nay, cho nên chỉ với động tác nhỏ này đã làm cho ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người của Lãnh Bằng Cơ.
Như Ý “A” một tiếng: “Nhìn tạm tẩu có vẻ ốm yếu làm sao chỉ có cái bụng là to tròn như vậy, giống như là ụp một cái nồi lên vậy?”
Ánh mắt của mọi người lại lần nữa dán lên bụng của Lãnh Băng Cơ.
Hơn bốn tháng, cái bụng bầu của nàng cũng bắt đầu lộ ra, Lãnh Băng Cơ không có mặc quần lụa bó mà chọn quần áo rộng thùng thình, miễn cưỡng có thể che giấu. Nhưng bây giờ to lụa bị ướt cho nên dán lên trên bụng, tuy rằng nàng đã dùng ống tay áo cố gắng che giấu nhưng cũng không tránh được ánh mắt soi mói của mọi người.
Có người bắt đầu xì xào bàn tán.
Trong lòng Lãnh Băng Cơ lộp bộp một tiếng, cũng hiểu ra cái gì đến nhất định sẽ đến, Như Ý cố ý kiếm chuyện có thể cũng không phải để làm nàng khó chịu mà mục đích thật sự là vạch. trần sự thật là nàng đang mang thai!
Đương nhiên là nàng ta đã có sự chuẩn bị khi đến, cho dù nàng có muốn giải thích cái gì đi nữa chỉ sợ cũng uổng công.
Thậm chí nàng cũng không có thời gian suy nghĩ vì sao Như Ý lại biết nàng có thai?
Điêu ma ma nhìn thấy tình hình không ổn, lập tức nhẹ nhàng rũ mắt, lui về phía sau hai bước, chạy đến đại điện bên cạnh để tìm cứu binh.
Lãnh Băng Nguyệt lạnh lùng nhìn tuồng kịch đang diễn ra bên cạnh, mắt nhìn sáu hướng, tại nghe bốn phương, thấy Điêu ma ma muốn đi tìm Mộ Dung Phong thì ngay lập tức ra hiệu bằng ánh mắt với Triệu ma ma, Triệu ma ma hiểu ý bèn đuổi theo sau lưng của Điêu ma ma.
Trong đại điện, Lãnh Băng Cơ đã có chút mơ màng.
Từ sớm nàng đã nghĩ đến sẽ có ngày này, cũng từng suy nghĩ đến rất nhiều tình huống. Nhưng không nghĩ tới vậy mà sẽ ở trong trường hợp như vậy, dưới con mắt của mọi người còn có công chúa Như Ý hung hăng dọa người hướng về phía nàng.
Ngay cả một đường vãn hồi để sống cũng không có.
Như Ý nhìn thấy phản ứng của nàng, cũng đã trực tiếp xác nhận sự thật trong lời nói của hai tên đàn ông kia, trong lòng càng thêm đắc ý. “
Nàng ta ở trong cung đã quen thói kiêu căng, dù sau thì mỗi lần gây họa xong đều có hoàng hậu cùng với đại hoàng huynh là Hiên vương giúp nàng ta thu dọn hậu quả, rắc rối. Cho nên cũng chẳng thèm để ý, cũng không cân nhắc đến mặt mũi của hoàng gia, còn có tình cảm huynh muội với Mộ Dung Phong, chỉ một lòng nghĩ đến việc bêu xấu Lãnh Băng Cơ, khiến nàng thân bại danh liệt.
Cho nên nàng ta không ngừng nói thêm: “Tam tẩu, chẳng lẽ là tẩu mang thai?”
Lãnh Băng Cơ thấy Điêu ma ma không ở bên cạnh, chắc là phải đi tìm Mộ Dung Phong rồi, vì vậy phải cố gắng kéo dài thời gian.
“Cảm ơn lời chúc tốt lành của Như Ý, đáng tiếc là mấy ngày hôm nay ta có chút đầy hơi mà thôi. Ta phải nhanh chóng đi thay chiếc váy bị ướt đẫm này, có chút thất lễ”
Nàng vừa cử động chân một cái thì Như Ý bèn chắn trước mặt nàng, không chịu bỏ qua như vậy: “Đầy hơi cũng không phải là bệnh nhẹ, Tam tẩu nếu không thể tự chữa trị thì để cho ngự y trong cung bắt mạch giúp tẩu đi, sau đó thì kê một đơn thuốc giúp thuận khí.”
Một đống người xem cuộc vui lúc này khỏi nói có bao nhiêu tò mò cùng thích thú, cái nàng công chúa Như Ý không sợ trời cũng không sợ đất này rõ ràng là tới đây muốn nhắm vào vị Phong vương phi.
Mà Phong vương phi dường như một mực tránh né, hai tay áo rộng lớn không biết vô tình hay cố ý lại che ở trước bụng, giống như ở đó có ba trăm lượng bạc vậy.
Nàng muốn che giấu điều gì? Không phải là mang thai thật đấy chứ? Cho dù là có mang thai đi nữa thì đây cũng chính là chuyện vô cùng vui mừng, vì vậy có cái gì đâu mà nàng phải sợ hãi chứ?
Có ai mà không biết tiểu hoàng tôn ở Trường An vương triều rất quý gia chứ? Trên có Thái hậu, sau đó là Hoàng thường đều mong chờ đến dài cả cổ rồi. Mấy vị hoàng tử đều so tài sinh đẻ, nhưng vẫn chưa có một ai được cả.
“Phong vương phi, quần áo này đã ướt đẫm như vậy đúng là rất khó chịu, để cho lão nô bên cạnh Bổn cung mang vương phi nương nương đi đổi quần áo trước, nếu như có gì khó chịu thì trở lại hẳn nói”
Lãnh Băng Cơ nhận ra người vừa mở miệng nói chuyện chính là đại trưởng công chúa mấy ngày trước đây trong một vụ án đã từng chạy đến Hầu phủ là chỗ dựa cho thế tử phi.
Bà ấy ra tay giúp đỡ nàng có phải làm vì thế tử phi đã đem chuyện Mộ dụng Phong ra tay giúp đỡ nói cho bà ấy biết không?
Trong lòng Thái hậu mơ hồ có dự cảm xấu, gật đầu nói: “Đi đi, nhanh đi xem thử, vết thương quan trọng Lãnh Băng Cơ vội vàng muốn đi nhưng Như Ý không bằng lòng: “Hoàng tổ mẫu, ngài có biết.”
“Như Ý, lui ra!” khuôn mặt Hoàng hậu trầm xuống, nghiêm nghị quát.
Như Ý không dám làm trái ý của mẫu hậu nhà mình, không cam lòng lui về phía sau hai bước để Lãnh Băng Cơ rời đi.
Lãnh Băng Cơ cảm thấy bản thân sống sót q4a tai nạn, vừa ra khỏi Côn Ngọc Cung thì hít sâu hai cái, giúp tăng thêm can đảm cho bản thân. Đi cùng với ma ma bên cạnh đại trưởng công chúa đến thiền điện bên cạnh.
Lúc tới đây có mang theo quần áo dự phòng, nhưng mà không có Điêu ma ma ở đây cho nên Lãnh Băng Cơ không dám thay quần áo ở nơi này, cho nên đi đến thiền điện cũng chỉ là nhìn xem nơi bị phỏng một cái, thấy rõ ràng một mảng lớn bị đỏ.
Nhanh chóng lấy thuốc mỡ bôi lên, sau đó sửa sang lại đai lưng một lần nữa, vừa xoay người lại đã thấy trong thiền điện có rất nhiều người.
Thái hậu, đại trưởng công chúa, hoàng hậu và công chúa Như Ý.
Thái hậu nhìn nàng đầy ẩn ý, sau đó đi thẳng đến cái ghế ở một bên ngồi thẳng xuống.
Lãnh Băng Cơ ngay lập tức hiểu ra, vừa rồi rõ ràng Thái hậu đã nhìn ra manh mối, nhưng vì ở trước mặt rất nhiều khách quý, thấy nàng lại một mực cố gắng che giấu cho nên sợ là có cái gì đó không ra tiện phơi bày ra ánh sáng, lại ngại mặt mũi của hoàng gia cho nên mới không có nổi giận.
Trong lòng phút chốc hoảng hốt, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!