Chương 289: Lãnh Thanh Kiêu gặp rắc rối
Lãnh Băng Cơ ra hiệu ánh mắt với Vương ma ma, Vương ma ma lén lút đi theo phía sau, một lát sau đã trở về, ghé sát vào tai Lãnh Băng Cơ, thấp giọng nói “Quả là không ngoài dự liệu của vương phi, Tiết di nương gọi ông chủ gánh hát tới một chỗ, cho ông ta nhiều thêm mấy lượng bạc để moi tin từ miệng ông ta”
“Nói cái gì?”
“Ông chủ gánh hát kia nhận được bạc lập tức thay đổi sắc mặt, cái gì nên nói, không nên nói đều nói ra hết. Ông ta nói ông ta nhìn rất chắc chắn, Tứ di nương chính là người hát đào võ lúc trước ở gánh hát. Kết quả bị ông bầu gánh hát lừa gạt, chưa tới tuổi cập kê đã mang thai. Sau này to bụng không giấu được, bị vợ ông bầu gánh hát biết nên bán đi Lãnh Băng Cơ có chút giật mình: “Không phải nhận nhầm người chứ?” Vương ma ma khẽ cười: “Nhìn phản ứng vừa rồi của Tứ di nương, cũng tám chín phần là thật rồi. Tứ di nương từ trước tới giờ luôn thận trọng với thân thế mình, mọi người chỉ biết bà ấy bị bán tới làm nha đầu ở nhà họ Kim, còn những chuyện khác đều không biết. Xem ra, e là Kim Thị nắm được điểm yếu này của bà ấy nên mới ngoan ngoãn nghe lời, không dám cãi lại một câu của Kim thị như vậy?” Lãnh Băng Cơ thở dài, ai cũng có lúc phạm sai lâm trong đời, huống hồ khi đó Tứ di nương còn nhỏ, cùng lắm mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, lại còn làm thuộc hạ kiếm ăn ở gánh hát, bị nam nhân lừa, tạo thành thù hận trong lòng, mười mấy hai mươi năm này đều sống trong bóng ma ám ảnh, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Hiện giờ khó khăn lắm Kim thị mới bị lưu đày thì phong ba mới lại bắt đầu, bị Tiết di nương nắm được điểm yếu này trong tay.
“Sau đó Tiết di nương nói gì?”
“Hình như Tiết di nương phân phó cho gánh hát kia thêm chút kịch. Giọng nói rất nhỏ, ông chủ gánh hát thoạt nhìn cũng có chút khó xử, không tình nguyện lắm, nói cái gì mà tình cảm cũ, người đáng thương. Theo lão nô thấy, chắc không phải Tiết di nương muốn mượn cơ hội này để làm nhục Tứ di nương chứ?” Lãnh Băng Cơ ít nhiều cũng có chút đồng cảm với Tứ di nương, lại cảm thấy Tiết thị này cũng không hiền lành gì, có chút hùng hổ dọa người.
Hiện giờ Tướng phủ đều đã nằm gọn trong túi bà ta, Tứ di nương lại không phải loại người có tính tình háo thắng tranh giành, sẽ không tạo ra bất kỳ uy hiếp nào cho bà ta, sao ba ta lại còn cố ý gây khó dễ làm khổ người khác chứ?
Nàng nhíu mày nói: “Bà ra ngoài phủ chờ ông chủ gánh hát kia đi, thấy ông ta thì nói với ông ta là ta phân phó, bảo ông ta thành thật mà hát tuồng, quy quy củ củ làm người, không cần thừa nước đục thả câu, đừng để mấy đồng bạc làm trái lương tâm” Vương ma ma sảng khoái đồng ý: “Tứ di nương đúng là may mắn lắm mới gặp được người Lãnh Băng Cơ không nói gì. Đây cũng coi như là một lời cảnh cáo với Tiết di nương. Đến lúc đó còn có nhiều khách khứa bên ngoài, bà ta dựa vào việc hát tuồng này để làm nhục Tứ di nương, không coi thể diện của nhà họ Lãnh ra gì. Gia hòa vạn sự hưng, nếu bà ta trăm phương ngàn kế muốn gây sự, cô nãi nãi đã gả ra ngoài như nàng cũng không ngại nhúng một chân vào.
Tiết di nương sắp xếp ổn thỏa, cảm thấy mỹ mãn xoay người trở về, đúng lúc thấy Mộ. Dung Phong cũng tới, chào hỏi một câu bèn đi sắp xếp tiệc rượu, chiêu đãi cô gia.
“Sao hôm nay lại về sớm vậy? Quân doanh không có chuyện gì sao?” Mộ Dung Phong có chút do dự, vẫn quyết định giấy Lãnh Băng Cơ, gật đầu nói: “Hôm nay không bận, vừa hay tới đây tìm đại ca uống vài chén rượu”
“Đại ca đang ở thư phòng đây, ta vừa mang cho huynh ấy hai nghiên mực và thước chặn giấy quý hiếm, huynh ấy còn chẳng thèm để ý đến người muội muội như ta.” thư phòng Lãnh Thanh Hạc.
Lãnh Thanh Hạc không ngờ hắn lại đến bất ngờ như vậy, sai người dâng nước trà tới, Mộ Dung Phong bèn ấp a ấp úng nói ra chuyện mình muốn hòa ly với Lãnh Băng Nguyệt.
Lãnh Thanh Hạc thiên vị Lãnh Băng Cơ, đối với quyết định này của Mộ Dung Phong, đương nhiên sẽ không phản đối, chỉ là phía Lãnh tướng, không biết nên mở miệng nói thế nào cho.
phải.
Lúc trước Mộ Dung Phong muốn hòa ly với Lãnh Băng Cơ, đó là do nàng sai trước, Lãnh tướng muốn nói gì cũng không được.
Mà muốn đưa Lãnh Băng Nguyệt về Tướng phủ, thì phải có lý do gì hợp lý mới được.
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy âm thanh ầm ý ở bên ngoài, có người kêu ngắn kêu dài, lớn giọng khóc lóc, có người lại vội vã chạy tới chạy lui.
Rốt cuộc là có chuyện gì xả ra vậy?
Hai người lập tức đứng dậy, không hẹn mà cùng đi ra ngoài, muốn xem rốt cuộc có chuyện gì.
Vừa đi tới cửa thì cửa thư phòng đã bị người ta đẩy ra, tiểu nhị trong phủ thở hổn hển nói: “Đại công tử, mau, mau đi xem, tiểu công tử gặp rắc rối rồi!”
“Có chuyện gì vậy?” Lãnh Thanh Hạc nghe vậy trong lòng cũng trầm xuống, sốt ruột dò hỏi.
“Tiểu công tử, ngài ấy, ngài ấy suýt nữa bóp chết tiểu tử nhà lão Trần, bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh, vẫn chưa thở được, e là không xong rồi.” Lãnh Thanh Hạc dậm chân, không kịp hỏi thêm, lập tức chạy theo tiểu nhị Phía trước, Lãnh Băng Cơ và Tiết di nương cũng biết tin, vội vàng chạy tới, vừa ôm bụng vừa thở hồng hộc.
Mộ Dung Phong cuống quýt đỡ nàng: “Nàng chậm một chút, cẩn thận vấp ngã” Lãnh Băng Cơ vỗ ngực, khiến mình bình tĩnh lại, rồi đi cùng Mộ Dung Phong tới hậu viện.
Tiểu tử của nhà Trần là thư đồng của Lãnh Thanh Kiêu.
Sau khi Kim thị đi, tính tình Lãnh Thanh Kiêu vẫn kiêu ngạo khó dạy, Lãnh Băng Cơ bèn đề nghị đổi cho hắn một tiên sinh dạy học khác. Hai người nhà họ Kim học ở Tướng phủ cũng bị nhà họ Kim đón về. Lãnh Tướng sợ một mình hắn ta cô đơn cho nên mới bảo Trần quản sự trong phủ đưa hài tử nhà mình vào phủ làm thư đồng với Lãnh Thanh Kiêu.
Trần quản sự đương nhiên rất vui vẻ, có thể khiến hài tử nhà mình biết mấy con chữ, lại còn được ở bên cạnh thiếu gia, tương lai cũng sẽ dễ đi hơn.
Đứa nhỏ này bằng tuổi Lãnh Thanh Kiêu nhưng thân hình gầy gò ốm yếu hơn rất nhiều, ngày nào cũng lếo đẽo đi học cùng Lãnh Thanh Kiêu, giống như một cái đuôi nhỏ, đương nhiên cũng không ít lần bị Lãnh Thanh Kiêu bắt nạt.
Khi Lãnh Băng Cơ tới nơi, tiểu tử nhà họ Trần còn đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, Trần quản sự ôm lấy hắn khóc lóc, lo đến độ khóe mắt như sắp nứt ra.
“Con trai ơi, con mau tỉnh lại đi, con tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được, con mà có chuyện gì thì cha sống sao nổi đây?” Lãnh Băng Cơ đi tới trước mặt, mọi người đều ồ ạt tránh ra: “Vương phi nương nương tới, Trần quản sự, mau để Vương phi nương nương xem xem, có lẽ vẫn có thể cứu chữa” Vợ của Trần quản sự lập tức quay về phía Lãnh Băng Cơ dập đầu mấy cái, vừa khóc vừa nói: “Vương phi nương nương, cầu xin người, mau cứu con ta với, con ta thật là đáng thương” Lãnh Băng Cơ thấy sắc mặt đứa bé tím ngắt, hai tròng mắt nhắm chặt, cuống quýt cúi người xem xét, trong lòng không khỏi thấp thỏm. Hô hấp của đứa bé mỏng manh, tim đập yếu ớt như sắp dừng lại.
Nếu như nàng tới trễ một chút, e là đứa trẻ này đã gặp nguy hiểm rồi. Lãnh Thanh Kiêu sao có thể tàn nhẫn, độc ác như vậy được chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!