Chương 785
Tiểu Vân Triệt lại quay sang nhìn Mộ Dung Phong một cái, thần thần bí bí mò một món đồ từ trong tay áo ra, đưa cho Lãnh Băng Cơ: “Vừa nãy, thừa dịp Hoàng gia gia không chú ý, con đã trộm được món đồ quý giá nhất của gia gia. Người cũng giữ giúp con nhé, thay con giữ bí mật nhé.”
Lãnh Băng Cơ thờ ơ nhận lấy, nhìn kỹ lại, nhìn thấy một món đồ vuông vức được điêu khắc bằng ngọc, ở trên đỉnh có một con rồng quấn quanh, cái đế bên dưới có hình mây lành, hình như còn có chữ.
Kiểu chữ là chữ triện, phía trên còn dính một dấu mực đỏ.
Lãnh Băng Cơ cầm lên, cẩn thận nhìn chữ ở phía trên, phí sức hồi lâu, thuận miệng hỏi: “Đây là cái gì?”
Tiểu Vân Triệt vừa nói vừa khoa chân múa tay: “Con thấy chắc là bảo bối đặc biệt của Hoàng gia gia, vừa nhìn thấy con, gia gia lập tức lo sợ cất giấu, con biết ngay đây nhất định là bảo bối”
Lãnh Băng Cơ ra sức nhìn chằm chằm chữ ở bên trên, sau đó trợn mắt càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, thiếu chút nữa lồi con ngươi ra ngoài.
Ngay cả nói chuyện cũng trở nên ngắc ngứ.
“Mộ Dung Phong, Mộ Dung Phong!”
Mộ Dung Phong quay mặt sang: “Sao vậy?”
Gương mặt nhăn nhúm của Lãnh Băng Cơ dùng sức nặn ra một nụ cười, còn khó coi hơn cả khóc.
“Chàng nói xem, nếu như ăn trộm ngọc tỷ truyền quốc, sẽ có tội gì?”
“Còn phải nói sao? Tội chết, liên đới cả nhà. Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
Lãnh Băng Cơ cầm món đồ vuông vức trong tay quơ quơ trước mặt hắn: “Nhìn một chút xem, có quen mắt không?”
Mộ Dung Phong nhìn chằm chăm vật trong tay Lãnh Băng Cơ, đâu chỉ là quen mắt?
Hắn nói chuyện cũng có chút lắp bắp: “Ở đâu ra?”
“Còn có thể ở đâu ra?” Lãnh Băng Cơ thiếu chút nữa phát khóc, chỉ Tiểu Vân Triệt một cái: “Nếu bây giờ ta đánh hắn một trận, chàng sẽ không ngăn cản chứ?”
Giờ khắc này, Mộ Dung Phong mới thấm thía một chữ, cái gì gọi là “hố phụ thân”, tiểu tử này đúng là sống vì hố phụ thân.
Hắn lắc đầu: “Không cản, cứ đánh thoả thích”
Cái này rõ ràng là muốn mạng mà.
Tiểu Vân Triệt nghe lời này, cũng biết người sắp bị đánh rốt uộc là ai. Hắn chớp đôi mắt to vô tội, chợt trốn sang chỗ khác: “Người đã từng nói, nếu như mẫu thân con đánh con, người sẽ thay con chịu đựng, con hư tại cha. Không đúng, tại sao con lại bị đánh chứ?”
Lãnh Băng Cơ “ha ha” cười khan: “Tại sao à? Con bướng như thế, đánh con đã không đủ để biểu đạt tâm tình của mãu thân lúc này. Con nói con đó, trộm cái gì không được, tại sao hết lần này đến lần khác lại chọn trúng cái này?”
Tiểu Vân Triệt tủi thân, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con cảm thấy, dùng để đảo thuốc rất thuận tay mà”
Lại bán manh giả bộ đáng thương, vậy mà Lãnh Băng Cơ vẫn trúng chiêu.
Nàng quay sang hỏi Mộ Dung Phong: “Làm sao đây? Nếu không hay là giữ nguyên trạng bỏ hắn vào túi đưa trở lại?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!