Sáng sớm hôm sau, ánh nắng lấp ló chiếu lên nhưng chiếc lá trên cây không biết tên, lá cây vừa rộng lại vừa lớn giống như cánh buồm khổng lồ bên trên đựng những hạt sương lóng lánh. Nhược Ảnh nằm trên cành cây, bỗng một hạt sương lạnh buốt rơi xuống mặt nàng, bị sự lãnh lẽo quấy nhiễu nàng mơ màng tỉnh dậy, chưa kịp hoàn hồn một cục đá ném thẳng vô người cô khiến cô giật mình rơi xuống ngã sõng soài dưới đất đau đớn.
Trong nháy mắt cô bừng tỉnh mở mắt, đáy mặt xen lẫn sự bi thương xen lẫn tuyệt vọng, giống như toàn bộ thế giới toàn một màu đen tối. Nhược Ảnh ho mấy tiếng đứng dậy, cô chậm chạp quay đầu:
" Tiểu toàn tử chết tiệt, mới sáng sớm ngươi làm cái trò gì vậy, nay ăn gan hùm mật gấu hay sao mà lá gan nay lớn vậy."
Tiểu toàn tử:
" Ta có ý tốt gọi ngươi dậy ngươi lại mắng ta, cái đồ...."
Chưa kịp nói xong Nhược Ảnh lao tới đánh cho Tiểu toàn tử thành lợn què, bị cô treo ngược lên cây:
" Có giỏi cô thả ta xuống, ta với cô đánh nhau xem, cô trói ta lên làm gì thả ta xuống, vương phi cứu ta, cứu ta với,...."
Tưởng Lan Nguyệt thay quần áo sửa soạn xong ra ngoài đã thấy một mảnh hỗn độn, Nhược Ảnh dưới cây đang lấy que chọc Tiểu toàn tử đang kêu oái oái:
" Nhược Ảnh đủ thôi."
" Vâng chủ tử."
Tiểu toàn tử:
" Vương phi cứu ta."
Tưởng Lan Nguyệt nhìn hắn rồi nhìn Nhược Ảnh không nói gì đu tiếp cho đến khi ra đến cửa nàng quay lại ném phi tiêu cắt đứt sợi dây thừng khiến hắn ngã xuống, kêu ai oán:
" Ôi cái mông của ta."
Ra đến cửa phủ, Ý Lan:
" Tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong."
" Ừ ta biết rồi "
Nói rồi Ý Lan đỡ nàng đi lên chiếc xe rồi theo tiểu thư vào trong, Tiểu toàn tử thì ở bên ngoài cùng Nhược ảnh ngồi cùng xe phu. Đi được một đoạn, Nhược Ảnh thấy lạ dường như có ngươi đang đuổi theo bọn họ:
" Chủ tử có người đuổi theo."
Lan Nguyệt: " Ta biết rồi."
Tiếng vó ngựa càng lúc càng rõ, không bao lâu bên xe đã xuất hiện một đám người cưỡi ngựa. Chừng khoảng 25 người ai nấy đều cao to lực lưỡng, mình hổ thân gấu, thoạt nhìn đã biết là người luyện võ. Phu xe thấy vậy thì căng thẳng sợ hãi.
Người trên ngựa lần lượt đi xuống, một gã dẫn đầu đứng trước xe ngựa, những người còn lại tản ra trên tay cầm đao bao vây lấy xe ngựa, dân chúng xung quay sợ hãi vừa tò mò không biết vị trong xe kia đắc tội với người nào mà bị chúng bao vây nên túm tụm lại một góc nhìn .
Hắn nhìn Nhược Ảnh và tiểu toàn tử, gằn giọng nói:
" Biến đi, đừng cản đường."
Gã phu xe sợ hãi không dãm thở mạnh, chỉ mở to mắt nhìn hai người bên cạnh. Nhược Ảnh nhìn tiểu toàn tử dường như hiểu ý nhau nên Nhược Ảnh dẫn xe phu về cho an toàn, tiểu toàn tử nhảy xuống:
" Ngươi muốn gì?"
Tên lão đại: " Ngươi hỏi ta muốn gì sao? Ta muốn ngươi đấy."
Bọn người xung quanh cười phá lên, Ý Lan xông ra ngoài xe:
" Cái tên ngu si nhà ngươi, có biết tiểu thư nhà ta là ai hay không mà ngươi lại chặn đường hả?"
Tên lão đại: " Tiểu nương tử, dáng vẻ nhỏ nhắn thế này mà miệng lưỡi không ngoan chút nào, nhưng dung mạo không tệ, hay nàng theo ta đi, ta cho nàng ăn sung mặc sướng hahahahha."
Ý Lan:
" Cái đồ điên, bệnh hoạn."
Tên lão đại: " Ngươi dám mắng ta."
Hắn tiến lên đi về phía xe ngựa, vừa bước lên một bước tiểu toàn tử dơ kiếm chuẩn bị đánh hắn, ánh mắt dâm đãng nhìn Ý Lan nói:
" Tiểu mỹ nữ đến đây với ta, sau này nàng când gì ta đều cho nàng, mau lại đây để gia sờ tý nào."
Chưa kịp tiến lại gần, hắn đã bị tiểu toàn tử đánh cho người không ra người, cùng lúc đó Nhược Ảnh trở về đánh cho những tên còn lại túi bụi, nằm rạp xuống đất. Lan Nguyệt thì vẫn ở trong xe thưởng trà ăn bánh, nàng không quan tâm đến chuyện bên ngoài.
Tiểu toàn tử ngồi xổm trên đất, nhìn gã bị đè dưới cùng:
" Ngươu còn thích Ý Lan nữa không?"
Hắn sợ tái mặt, lắc lắc cái đầu.
" Đại nhân, tiểu nhân có mắt mà không thấy núi thái sơn, mong đại nhân đại lượng tha mạng."
Tiểu toàn tử:
" Tha mạng?"
Ý Lan tiến lại gần từ trên cao nhìn xuống, khiến chúng nhìn nàng như mẫu dạ xoa, sợ hãi vô cùng:
" Hừ.... nếu như lúc nãy ta cầu xin các ngươi tha mạng, liệu các ngươi có tha cho ta hay hay không?"
Tên lão đại cầu xin không được liền trở mặt:
" Ngươu biết bọn ta là ai không? Dám động đến bọn ta, ngươu cùng không chạy nổi đâu. "
Lúc này, Tưởng Lan Nguyệt từ trong xe ngựa bước ra, từ góc nhìn của bọn chũng, vừa vặn nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt của nàng, giống như ngọn lửa đang cháy hừng hực không có nhiệt độ mà thiêu rụi mọi linh hồn. Lan Nguyệt trả lời:
" Không biết và cũng không muốn biết."
Bọn chúng như không nghe thấy lời Lan Nguyệt nói, mà hét lớn:
" Chúng ta là người của cung Huyết Hải. Các ngươi dám động vào bọn ta là có nghĩa đắc tội với Huyết Hải cung."
Tưởng Lan Nguyệt:
" Người của Huyết Hải cung?"
" Sao vậy, các ngươi biết sợ rồi sao? Nếu sợ thì mau thả bọn ta đi, chúng ta coi như chưa có chuyện gì."
Lan Nguyệt nhìn tên lão đại như người thiểu năng:
" Chưa từng nghe thấy."
Tất cả bọn họ đều yên tĩnh một cách lạ thường.
Tại sao cô chưa từng nghe thấy Huyết Hải cung nổi tiếng vậy mà.
Một lão nhân già lên tiếng: " Cô nương, thủ đoạn của Huyết Hải cung vô cùng tàn độc, chúng giết người cướp của, chuyên ra làm điều ác,....."
" Vậy thì càng phải giết." Lan Nguyệt gật đầu rồi lại quay vào trong xe, không nói gì nữa.
" Ngươi dám!."
Tiểu toàn tử: " Có gì mà không dám. Không giết các ngươi, lẽ nào đợi các ngươi quay về gọi người truy sát bọn ta hay sao?"
Tiểu toàn tử cùng Nhược Ảnh lôi bọn người đến chỗ hoang vắng, tối tăm, từng tiến kêu thảm thiết kêu lên kèm theo đó là vài phần hoảng loạn. Lúc này nhìn hai người họ chẳng khác gì một sát thần cả.