“Còn có Hộ bộ thượng thư”, Cơ Vấn Thiên bổ sung một người.
Lục Bắc Thần kinh ngạc nhìn hắn, rồi nhanh chóng gật đầu nói: “Đúng vậy, nghe nói nhị tiểu thư Hộ bộ Thượng thư phủ cũng muốn vào cung”.
Trong số tất cả quý nữ xuất thân quan gia, xuất thân từ Thượng thư phủ tuy không nói là đứng đầu nhưng vẫn khá cao, còn lại đều có xuất thân huân tước gia.
Chỉ cần không có sai sót gì lớn xảy ra thì con gái Thượng thư phủ vào cung chắc chắn dư sức trở thành mỹ nhân.
Cơ Vấn Thiên không biết tại sao lại nghĩ đến đề tài lúc trước tán gẫu cùng Thích Vy, hắn nhìn về phía Trần Quý Dương, làm như tùy tiện nói: “Lần tuyển tú này chính là lần đầu tiên sau khi hoàng huynh đăng cơ, các nhân sĩ đều rất coi trọng, nữ tử xuất sắc nhất định xuất hiện không ít, ngươi vẫn chưa định hôn sự với phủ tướng quân, Hầu gia cùng Hầu phu nhân hẳn đều hy vọng ngươi có thế sớm vì Trần gia khai chi tán diệp, chi bằng bây giờ cứ suy nghĩ một chút, chờ sau khi tuyển tú kết thúc thì bảo bọn họ giúp ngươi chọn một mối hôn sự nghiêm túc đi?”
Trần Quý Dương thật sự chẳng hiểu tại sao hẳn lại đột nhiên quan tâm đến hôn sự của mình như vậy.
Nhưng…
Trần Quý Dương buồn bực nói: “Thôi đi, những nữ tử kia đều hướng về phía hoàng thượng, ta đi theo góp vui cái gì chứ, cha mẹ ta cũng không vội vàng muốn ta nối dõi tông đường cho Hầu phủ như vậy, dù sao Trần gia chúng ta không ít chi phụ, cũng không cần lo chuyện con nối dõi”.
Đây là sự thật. . Truyện Khoa Huyễn
Là nhà mẹ đẻ của Trần hoàng hậu, Trần gia Tịnh An Hầu phủ ngoại trừ gia chủ ờ kinh thành ra thì còn có rất nhiều con cháu bên cạnh, trong đó có mấy người đã làm quan trong triều, tuổi tác không quá chênh lệch với Trần Quý Dương, con cái cộng lại cũng nhiều không đếm được.
Ngay cả Lục Bắc Thần cũng đã có một con trai một con gái, Cơ Vấn Thiẽn cũng có Cơ cấm Dương, tính ra chỉ còn Trần Quý Dương một mình một cõi cô đơn.
Tuy nói vấn đề chủ yếu vẩn nằm ở tướng quân phủ, nhưng cũng không thể luôn cứng nhắc như vậy chứ?
Cơ Vấn Thiên cùng Lục Bắc Thần liếc mắt nhìn nhau, dường như đoán được điều gì đó trong thần thái không chút hứng thú của Trần Quý Dương.
Trùng hợp thay, đúng lúc này đã có hạ nhân đến bẩm báo, nói tiếu thư tướng quân phủ cùng Mộ phu nhân, cũng chính là Lục Thanh Sương đã đến lần nữa.
Lục Bắc Thần đương nhiên biết chuyện em gái mình và Dục Vương phỉ, còn có tiểu thư Phó gia cùng nhau mở một cửa hàng. Nghe nói bây giờ ờ trong kinh cửa hàng đó còn có chút danh tiếng, lưu truyền rộng rãi giữa rất nhiều tú nữ. Đương nhiên, sở dĩ hắn ta biết những vấn đề mình không quan tâm, một mặt là vì Lục Thanh Sương, mặt khác cũng là do Trần thị vợ mình đề cập đến mấy lần, hơn nữa còn mua kem dưỡng của Quốc Sắc Thiên Hương Lâu về dùng.
Lại nhìn sang Trần Quý Dương, một khắc trước còn ủ dột, lúc này không biết là do đâu mà ngay lập tức lấy lại tinh thần, ánh mắt cũng sáng lên.
“Haiz! Nha đầu Phó Vân Thi thích gạt người kia tới rồi sao? Bị bệnh thì cứ ở tướng quân phủ dưỡng bệnh đi, không có chuyện gì thì chạy ra ngoài làm cái gì, không được, ta phải bảo nàng ta đi!”, Trần Quý Dương nói xong cũng không đế ý chào hỏi Cơ Vấn Thiên mà đã hưng phấn chạy ra ngoài.
Cơ Vấn Thiên:
Lục Bắc Thần:”..;
Được lắm, còn có gì không rõ nữa sao?
Hai người ở trong phòng tiếp tục ngồi thong thả uống trà nói chuyện, cũng không có ý muốn đuối theo, nhưng không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng ồn ào truyền tới, có vẻ không ổn, Cơ Vấn Thiên thậm chí còn nghe thấy
tiếng Thích Vy không vui, liền không tự chủ được mà nhíu mày.
Lục Bắc Thần cũng nghe thấy tiếng la hét kinh hãi của muội muội mình, liền cùng Cơ Vấn Thiên nhìn nhau, sau đó đứng dậy đi ra ngoài cùng một lúc.
Khỉ bọn họ ra ngoài thì chỉ thấy Trần Quý Dương chạy tới đứng yên lặng cùng VỚI Phó Vân Thi chú ý về một phía.
Cơ Vấn Thiên nhìn thấy Hình Tranh đang đỡ Hồng Liên sắc trắng bệch nói chuyện cùng Thích Vy thì liền cau mày càng chặt, đi tới hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, đây là… ngươi bị thương à?”
Thích Vy đang xem xét vết thương trên người của Hồng Liên. Bên ngoài có rất nhiều người nên không tiện xốc y phục của nàng ta lẽn, cũng may Hồng Liên chỉ bị chút vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại.
Tuy nhiên, nàng vẫn rất tức giận.
“Y viện bị tấn công, con mẹ nó! Kẻ nào đó đang cố tình gảy hấn với ta! Nói đúng hơn là muốn gây hấn với ‘Thánh Thủ Tiên’, mà đối tượng này thì chỉ cần hơi hồi tưởng lại một chút chuyện lúc trước liền có thể đoán ra được!”
Chỉ vì nàng không muốn rời khỏi kinh thành mà con mẹ nó dám gây hấn với nàng! Hay, hay lắm!