Nhất là hoàng hậu và thái tử, một người vốn là nữ tử, tâm tư mần cảm, người còn lại vẫn chỉ là một đứa nhóc choai choai, hai ngày nay bọn họ đã chịu đựng áp lực rất lớn, nỗi sợ mất đi chồng và cha khiến dây thần kinh của họ kéo căng, bất kế gió thổi cỏ lay gì cũng có thể khiến họ trông gà hóa cuốc. Nếu có một chút ngoài ý muốn phát sinh, e là hai mẹ con sẽ mất đi lý trí!
Cũng may là… may là có hiệu quả!
Mấy người Đoan lão thân vương, Phó lão tướng quân cũng thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn nhau, rồi hành lễ với hoàng hậu và thái tử, sau đó lui ra ngoài bàn chuyện.
Nếu an nguy của hoàng thượng tạm thời không cần lo lắng, thì việc tiếp theo họ cần làm là dùng hết sức để ổn định các triều thần, đừng để bọn họ tự loạn trận cước, gây thêm rắc rối.
Lại nói, sau khi nghe được tin tức mấy người lão tướng quân vào cung, các triều thần không khỏi suy đoán, nếu Dục vương thật sự muốn tạo phản thì có khi nào những vị trọng thần hết sức quan trọng như Hầu gia, Thân vương,… sẽ bị bắt cóc hay không? Một khi những người này bị Dục vương khống chế thì bọn họ có muốn làm gì nữa cũng đã trễ rồi!
“Mau tránh ra! Hoàng thượng có thật sự bị bệnh hay không thì chúng ta cũng chưa một lần nhìn thấy, nào biết có phải thật hay không? Chẳng lẽ Dục vương nói bệnh là bệnh à, nói không
cho chúng ta diện thánh thì không được gặp sao? Hắn dựa vào cái gì chứ?”
“Mà nếu hoàng thượng thật sự bị bệnh thì cũng nên tự mình hạ chỉ để chúng thần cấn tuân bổn phận, chứ sao lại đế Dục vương làm thay! Cái này chính là vượt quá quyền hạn đấy!”, một thanh niên trạc 30 tuổi tỏ vẻ vô cùng căm phẫn chỉ thẳng mặt cấm quân tử thủ cửa cung, lời lẽ của hắn ta tràn đầy chính nghĩa, cứ như đang đứng trên nền tảng đạo đức chói lòa vậy, ánh mắt hắn ta nhìn cấm quân thì hệt như đang nhìn phản tặc.
“Rốt cuộc Dục vương đã cho các ngươi bao nhiêu lợi ích, không ngờ lại dám khinh thường vương pháp như thế! Sao có thể thế được? Quả nhiên hắn muốn tạo phản, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn tạo phản cùng hắn?”
Cấm quân vẩn bất động như trước, người dẫn đầu vẫn máy móc lặp lại lời nói lúc trước: “Hoàng cung cấm địa, không được tự ý xâm nhập, bất kể ngươi là người phương nào, nếu dám can đảm xông vào, tất sẽ phán tội mưu phản, đem ra xét xử!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!