“Ta có cần thuốc bổ hay không mà nàng còn không biết hay sao, hả vương phi của ta?”
“Hả?”, Thích Vy vốn đã bắt đầu mệt rã rời nhìn người đàn ông không biết đang phát bệnh gì mà đột nhiên ngã đè lên người nàng, nét mặt có chút sững sờ.
Lúc này cả người nàng gần như bị hắn bao phủ hoàn toàn, xung quanh tràn ngập mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể Cơ Vấn Thiên, cảm giác này vô tình khiến nàng nhớ tới đêm đó vào năm năm trước, ánh mắt có chút mơ màng, chỉ có điều nàng cũng không hồi tưởng thêm, vì ẩn ý trong lời nói của Cơ Vấn Thiên đã khiến cho nàng không nhịn được mà cười thành tiếng “Phụt, ha ha ha”. Cơ Vấn Thiên nhìn nàng vô thức nắm lấy một cánh tay của mình, nàng không tự chủ được mà cười to khiến cho gân xanh trên trán hắn không ngừng đập, ánh mắt dần dần tối lại.
“Nàng cười cái gì?”
“Cười ngươi có trí tưởng tượng phong phú quá”, Thích Vy cười đến chảy nước mắt.
Cơ Vấn Thiên: “?”
Lúc nàng cố gắng lắm mới nén lại được nụ cười thì nàng vẫn thấy trên mặt hắn tràn đầy sự mơ hồ, thế là nàng lại cười to một tiếng, hoàn toàn không khống chế được nữa, phải vừa cười vừa giải thích: “Phụt, thuốc bổ, thuốc bổ không phải chỉ dành cho người thận hư đâu, thuốc bổ này ta điều chế để giúp điều trị vết thương cũ của ngươi”. Cơ Vấn Thiên dừng một chút: “Thuốc trị thương?”
“Đúng vậy”, trên mặt Thích Vy vẫn tràn đầy ý cười: “Lúc trước ta bắt mạch cho ngươi, phát hiện trên người ngươi có không ít bệnh cũ, ta đoán đều là do di chứng còn lại sau nhiều năm ngươi bị thương ở trên chiến trường”. Mặc dù với thân phận của Cơ Vấn Thiên thì thuốc trị thương hắn dùng nhất định phải là loại tốt nhất, nhưng hắn thường xuyên bị thương, vết thương đi theo năm tháng chính là vấn đề không nhỏ, nếu không thừa dịp tuổi trẻ điều dưỡng cho tốt thì thật sự rất dễ ra đi ở tuổi tráng niên. Tuổi thọ bình thường của người cổ đại vốn đã không cao, nếu như còn chết sớm thì chẳng lẽ chỉ có thể sống được bốn năm mươi tuổi thôi sao?
Nếu như vậy thì chẳng khác nào lúc này hắn đã đi được nửa đời người rồi. Lần đầu tiên tiêu độc cho hắn thì nàng đã lờ mờ nhận ra, nhưng lúc đó nàng cẫn chưa biết thân phận của hắn, sau khi trở về kinh ngày ngày ngủ chung giường thì nàng cũng có bắt mạch của hắn vài lần, cuối cùng mới có thể xác định được tình trạng cơ thể hắn. Cha của con nàng mấy năm nay làm ô dù cho nàng, lại cung cấp cho nàng nhiều dược liệu thượng phẩm như vậy, nàng tất nhiên sẽ không lấy không của người ta mà sẽ điều chế ra vài lọ thuốc giúp người ta điều dưỡng. Thuốc bổ này dùng mỗi ngày một viên. Sau liều dùng hàng ngày này thì nàng sẽ tùy theo cơ địa của hắn mà điều chế thêm thuốc, điều chỉnh dược liệu, sau khi uống khoảng ba liệu trình thì thân thể của hắn sẽ có thể khôi phục được bảy tám phần. Sau đó chỉ cần hắn ăn uống đầy đủ chất, bổ sung thêm thuốc bổ là có thể sống lâu. Cơ Vấn Thiên nắm chặt lọ thuốc trong tay, hồi lâu cũng không nói gì.
“Nhìn ngươi có vẻ không tin tưởng y thuật của ta, kỳ thật thuốc của ngươi rất khó có được, nhưng thuốc của ta lại càng khó có được hơn, nói không ngoa là vạn năm khó cầu. Nếu như ngươi không tin, không muốn uống thuốc thì cứ trả lại thuốc cho ta, về sau cũng không cần dùng, cũng đừng mong ta đưa cho ngươi lần nữa”.
“Không phải là ta không tin”, Cơ Vấn Thiên tránh động tác muốn giật lại lọ thuốc của nàng, dùng tay kia đè lại hai tay nàng, nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó một tay mở lọ thuốc ra, cầm lấy một viên nuốt ngay tại chỗ.
Thích Vy chớp mắt, sau đó chuyển chủ đề: “Ngươi dùng nó thật sao?”
“Ngươi không sợ ta học nghệ chưa tinh, sẽ độc chết ngươi, khiến cho ngươi cả đời không thể tự lo cho mình sao?”
Lần này Cơ Vấn Thiên cũng không trầm mặc nữa, hắn bật cười mấy tiếng, sau đó cẩn thận đem mấy bình thuốc đặt vào tủ nhỏ bên cạnh giường: “Như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”
Như vậy thì nàng phải chịu trách nhiệm cho ta cả đời, hầu trà nước, tắm rửa thay y phục…
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!