Tờ mờ sáng tại ngoại Thành Thanh Nam quanh khu vực miếu Quan Công
Một đội nhân mã Quan phục chỉnh tề của Lục Phiến Môn. Đứng đầu là Liễu Khiêm thống lĩnh Lục Phiến Môn đang cho người dựa theo lời khai của đám thích khách mà đào lên vài thi thể. Ngỗ tác của Lục Phiến môn được xem là bậc lão sư trong giới hắn lúc này đang kiểm tra cần thi thể cũng không nhịn được mà lên tiếng.
- Thật không thể tưởng tượng được tất cả thi thể toàn thân đều là vết tích của tra khảo.
Quan phủ chịu trách nhiệm thành Thanh Nam cung kính với Liễu Khiêm.
- Bẩm đại nhân đám này là tội nhân của phủ, ty chức hơi quá tay nhưng vì bọn chúng quá ngoan cố. Chắc bọn chúng vì muốn tránh tra khảo nên đã tự sát
Liễu Khiêm hơi nhướng mày ánh mắt sắc bén nhìn hắn, dù sao nên biết Liễu Khiêm hắn là thống lĩnh Lục Phiến Môn gần 10 năm trời những lời giải thích qua loa này hắn nghe đã nhiều rồi.
- Ngươi giải thích thế mà nghe được à, tội nhân thì còn có luật pháp xử lý.
- Nhưng theo hình luật của sở Quốc thì cho phép dùng nhục hình để tra khảo, ty chức cũng không có làm gì sai.
Ngổ tác kiểm tra từng thi thể cẩn thận xem xét từng lượt một mới chậm rãi lên tiếng
- Ngươi nói bọn chúng là tự sát?
- Đúng vậy.
- Người đầu tiên bị chết do xiết cổ vết bầm của dây bị siết ra sao cổ. Nếu là người bị thắt cổ vết bầm của dây sẽ bị xếch ngược lên phía mang tai. Người thứ hai là do một nhát trí mạng ngay ngực. Người thứ ba là bị ngạt chết trên miệng còn có dấu vết bị bóp chết. Người thứ tư trong cổ họng còn lưu lại dấu vết bị hạ độc hắn sau khi chết mới bị hạ độc. Có thể thấy được bọn họ là bị bức tử mới lưu lại vết tích như thế phù hợp với tất cả cáo trạng mà Lục Phiến Môn nhận được trong một tháng gần đây.
- giết người diệt khẩu bứt tử phạm nhân người định phủ nhận tội lỗi của mình à dù nói thế nào đi nữa cũng khó không liên can. Người đâu bắt giam hắn lại.
Liễu Khiêm vừa dứt lời thì đã có vài nha dịch tiến lên khốn chế hắn. Tên quan phủ sắc mặt tái nhợt, run rẩy cầu xin tha mạng.
- xin đại nhân tha mạng ti chức là nhận lệnh của Tùy công tử nên phải hạ thủ.
Như đạt được mục đích, Liễu Khiêm cười nhạt chậm rãi nói.
- mời đại nhân đến Lục Phiến Môn một chuyến chúng ta còn nhiều việc phải nói.
dứt lời liền cho người áp giải hắn về kinh thành hỗ trợ việc tra án
...----------------...
Bên này Thúy Ngọc sau khi được Tiêu Ân sắp xếp mọi thứ, thì đi lại trong phòng lòng bồn chồn không yên. Ân công hứa với nàng tìm cách trả thù nhưng không biết bằng cách nào. Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Thúy Ngọc ra ngoài mở cửa thì mới phát hiện người đến chính là Tùy Hưng.
- Tiểu tử nãy nói không sai chỉ cần 50 lượng bạc thì hắn sẽ giúp ta tìm được người.
Thúy Ngọc gương mặt tái nhợt muốn tìm đường chạy nhưng đều đã bị bao vây, ánh mắt sợ hãi nhìn Tùy Hưng không lẽ hôm nay nàng phải bỏ mạng tại đây.
- Ngươi còn cả gan đi tố cáo ta đúng không? Ngươi được ta để ý đó là một diễm phúc lớn thật không biết trân trọng vậy thì Ta sẽ cho ngươi vào Quách An sớm ngày gặp nhau. Khi hắn vừa dứt lời một lưỡi kiếm lạnh lẽo toát lên hàn khí để lên cổ hắn.
- trong những lúc như thế này thì đại nhân ngài nên làm theo lời thảo dân thì phải.
Tùy Hưng hoảng hốt, hắn đến từ khi nào rõ ràng xung quanh đều là thị vệ của phủ thứ sử vội vàng kêu người xông lên
- mau giết hắn
Vài tên thị vệ cầm đao nhào tới muốn lấy mạng nàng, từng chiêu điều hiểm độc nếu không cẩn thận có khi nàng lại sang một kiếp khác nữa. Tiêu Ân cẩn thận né tránh nàng chỉ dùng tay cầm đánh ngất bọn chúng. Tiêu Ân lần này sẽ không lấy mạng bọn chúng để bọn chúng còn phải ra hỗ trợ điều tra, qua tầm hai ly trà Lưu Quang lại một lần nữa nằm trên yết hầu của Tùy Hưng. Lần này bên cạnh Tiêu Ân lại xuất hiện thêm một nam tử là Từ Khải Tuyên Tấn Vương gia đương triều. Hắn đưa lên bài lên nhanh chóng nói
- Cẩm Y Vệ tra án mời đại nhân đến Phủ Lục Phiến Môn một chuyến.