Tại ngự thư phòng huyện nha. Từ Khải Tuyên nhìn sang Tiêu Ân hồi lâu mới nói
- Tiêu Ân, cô nghĩ án lần này còn điểm nào khuất tất không?
- Nếu xét theo lời của họ nói thì còn vật chứng về việc cấu kết với Quân Kim và nhân chứng của mớ xuân dược đó.
Tiêu Ân rơi vào trầm mặc mà trả lời hắn. Từ Khải Tuyên vô thức vừa gõ tay lên bàn vừa suy nghĩ cách đối phó
- Cô đoán thử xem kẻ đứng sau thứ sử là ai?
- Vương gia, việc này....
- Không sao, bản vương cho phép.
- Thứ sử, có thể xem chức quan không cao nhưng một tay che trời, tùy thời có thể cấu kết với quân Kim. Còn có thể dễ dàng ngăn cản việc dâng tấu chương của một huyện. Trong kinh thành e chỉ có hai người quyền lực dưới một người trên vạn người..... Vương gia không lẽ ngài đã đoán ra từ đầu
Từ Khải Tuyên vừa nghe nàng nói vậy cũng gật đầu thừa nhận. Ánh mắt thăm dò nhìn nàng
- Đúng vậy là Thừa tướng và thái sư. Tiêu thừa tướng là quan nhất phẩm triều đình quyền lực có thể nói sánh ngang nhiếp chính vương được hoàng đế vô cùng sủng ái có hai nhi tử là Tiêu Hoàng Nguyên - Tiêu tướng quân nắm trong tay bình phù và nữ nhi là Tiêu Ân - Tiêu bổ khoái đang làm ở Lục Phiến Môn. Người thứ hai là Thái Sư đương triều - Tạ Thành người dạy dỗ và nuôi nấng các bậc đế vương tương lai, là người hoàng thất luôn tin tưởng giao phó tương lai của hoàng thất vào tay, y còn là đường huynh cửa Tùy Đức mà bản vương vừa mới cho trảm Tùy Hưng nhi tử độc nhất nhà họ Tùy. Nếu liên quan đến Tiêu thừa tướng thì sẽ liên quan đến quân đội chiến sự hai nước Sở - Kim. Còn niếu liên quan đến thái sư sẽ ảnh hưởng tới các vị vương gia, công chúa âm mưu khiến họ tạo phản có thể gọi là "Ngư ông đắc lợi" ở sau điều khiển cả một quốc gia.
Tiêu Ân giật mình như đã hiểu ra vấn đề, nếu nhớ không lầm nàng là đích nữ phủ thừa tướng. Nàng âm thầm toát mồ hôi lạnh, trong sử sách được học cũng có nhiều vụ tạo phản không thành cả nhà bị chém lắm. Không biết lão già nhà nàng có âm mưu tạo phản không nữa. Còn có nhiều vụ trả thù mà liều cả mạng để giết họ, lần này Tùy Hưng bị chém cũng có phần nàng, đường nào cũng chết không biết đầu còn nằm trên cổ được bao lâu. Tiêu Ân bất giác đưa tay lên xoa cái cổ nhỏ bé trắng trẻo của nàng. Từ Khải Tuyên thấy một loạt hành động ngây thơ của nàng khoé miệng cũng hơi nhếch lên.
- Tiêu Ân.
- A, dạ
- Cô sao thế?
- Bẩm vương gia, thuộc hạ có việc muốn hỏi.
- Việc gì?
- Tội tạo phản bị xử lý như thế nào?
- Tru di tam tộc.
- Vậy còn hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ thì sao?
- Thăng quan tiến chức, cả nước ghi công đời đời tưởng niệm. À còn được lưu vài dòng vào sử sách của ngự sử quan. Vàng bạc sẽ được gửi trao về cho thân nhân. Cô nghĩ ra kẻ tạo phản rồi à hay là.... Tiêu thừa tướng có mưu đồ gì.
Tiêu Ân hơi chột dạ, nàng đi mười mấy năm sao biết được có mưu đồ gì không.
- Bẩm vương gia, thuộc hạ không biết. Chỉ là..... Thuộc hạ muốn kiếm chút ngân lượng xây sẵn kim tĩnh.
- Tiêu Ân
- Dạ.
- Tiêu Hoàng Nguyên vào quân đội năm bao nhiêu tuổi?
- Bẩm vương gia, theo lời huynh trưởng thì là mười hai tuổi. Hiện tại huynh ấy đã hai mươi sáu.
- Vậy cô có biết Quân Kim dòm ngó biên giới nước ta bao nhiêu năm không?
- Bẩm vương gia, đại huynh có nói là huynh ấy chống Kim đã năm năm.
- Vậy cô nghĩ bao nhiêu vết sẹo trên người hắn có thể khiến hắn bắt tay với quân Kim được không? Cô nghĩ Tiêu thừa tướng có thể bắt tay với giặc làm nhi tử của mình bị thương được không? Bản vương lên chiến trường cùng Tiêu tướng quân sáu năm trời hắn có tạo phản hay không ta phải là người biết rõ nhất
Tiêu Ân vừa nghĩ đến đấy cũng gật đầu. Cũng phải lão già nhà nàng hơi hồ đồ chút nhưng không hẳn sẽ giống người bỏ mặc không quan tâm nhi tử đúng hơn cũng là dạng người có thù tất báo.Từ Khải Tuyên thấy bộ dạng như ngộ ra vấn đề của nàng thì cũng chán nản gọi nàng
- Tiêu Ân.
- Có thuộc hạ.
- Vụ án này ngươi nghĩ sao?
- Bẩm vương gia, chúng ta phải quay lại sơn trại và thanh lâu lần nữa để tìm thêm manh mối của việc cấu kết với quân Kim và Mị Nguyệt độc. Còn cho triệu tập cả thứ sử đến.
- Được rồi cô lui xuống chuẩn bị đi, tối nay chúng ta vào thanh lâu. À quên nữa, cô không chết được đâu.
Tiêu Ân rời khỏi phòng, vừa ra khỏi phòng nàng đã gặp Lý Dũng và tri huyện đang đứng đợi trước cửa phòng. Tiêu Ân lòng tốt nhắc nhở
- Hai vị có cần ta vào báo vương gia cho hai người một tiếng không.
Bọn họ đồng loạt xua tay, còn kéo nàng qua một bên để hỏi chuyện.
- Tiêu cô nương, cô thấy Vương gia thế nào có giống lời đồn là không nghĩ tình nghĩa, sát phạt quyết đoán giết người không gớm tay không?
Câu hỏi của hai người làm nàng nhớ đến từ lúc nàng gặp hắn cho đến lức nàng đi cùng với hắn, đều thấy hắn hành động rất nhanh gọn, đúng là quyết đoán còn cái không nghĩ tình nghĩa nếu theo lời đồn thì cái đầu nàng từ sớm đã không còn trên cổ rồi đâu có việc hắn bị thương do làm khiên thịt cho nàng. Còn giết người không gớm tay chắc khi người đó là kẻ thù của hắn thôi. Tiêu Ân nhìn hai người đang chờ đợi câu trả lời cũng vội lắc đầu.
- Không có, Tấn Vương có thể xem là người trọng tình trọng nghĩa. Nhưng mà sát phạt quyết đoán thì đúng. Có khi trời có sập xuống thì ôm đùi Tấn Vương là biện pháp an toàn nhất.
Lý Dũng và tri huyện vừa nghe nàng nói vừa quay sang nhìn nhau, thấy hai người còn đang ngơ ngắc thì Tiêu Ân đã nhanh chóng trở về phòng. Câu trả lời của nàng lại vô tình rơi vào tai Từ Khải Tuyên.