Sáng hôm sau mọi người đã có mặt ở lều chính. Tiêu Ân một đêm mất ngủ hai mắt nàng xuất hiện quầng thâm dưới mắt, bộ dạng mệt mỏi mà lết vào trong mấy ai biết được nàng sau khi nhận ra tấm lệnh bài liền thức suốt một đêm. Lục Ngọc thì đi ngao du tứ hải không rõ tung tích phải tìm mọi cách liên lạc với hắn nàng mới mong toàn mạng.
Tiêu Khương và Từ Khải Tuyên nhìn nàng không khỏi nghĩ đến bốn chứ “thân tàn ma dại”. Tiêu Khương tốt bụng hỏi thăm con gà bệnh là nàng.
- Muội tối qua ngủ không ngon à? Hay là … Bận đi bắt chuột.
Từ Khải Tuyên còn đang nâng ly trà lên uống một ngụm nhỏ, liền nghe Tiêu Khương hỏi thăm không khỏi có chút chột dạ mà ho khan vài tiếng. Tiêu Khương không bỏ cuộc quay sang hỏi tiếp Từ Khải Tuyên.
- Vương gia không khoẻ à? Hay do đi dạo đêm nhiều quá.
Lần này đến lượt Tiêu Ân sặc chính nước miếng của mình.
- Đại ca, muội là suy nghĩ đến tình hình biên giới Kim - Sở. Chỉ sợ không yên một trong hai bên dấy động binh đao người khổ chỉ e là người dân.
- Tiêu huynh, Bản hoàng tử chỉ là đang làm tròn trách nhiệm được hoàng thượng giao phó mà thôi
- À.
Tiêu Khương À lên một tiếng rõ to, hắn còn cố ý kéo dài nữa. Lúc này hắn mới không trêu chọc hai người, tập trung vào sa bàn (bàn cát) trước mặt. Cần thận dùng gậy gỗ chỉ từng chút một
- Biên giới hai nước hiện tại đang căng thẳng hai nước bên ngoài yên bình nhưng thực ra bên trong đều đang luyện binh để sẵn sàng giao chiến. Địa hình bên ta dễ công khó phòng nếu giao chiến tại đây e có nhiều bất lợi nếu muốn như vậy chỉ còn cách nhờ chi viện của thành Ngữ Lộc. Ngoài ra còn có sát thủ ám sát Tấn Vương không ngừng nghỉ, e là sẽ khiến ta phân tâm khi giao chiến.
- Đại ca, huynh nói về tình hình thời tiết khu vực này cho muội được chứ?
- Thời tiết đang vào xuân, gió lạnh, mưa tuyết thất thường, nếu đi dọc đường này thì sẽ là đầu thượng nguồn của một con sông lớn và dãy núi tuyết lớn.
- Vậy chúng ta tìm cách dựa theo địa hình ngọn núi tuyết này làm điểm thuận lợi cho ta.
- Ý của Tiêu tỷ tỷ là cho nổ ngọn núi tuyết làm sạt lở lớp băng trên đấy tiện thể chôn vùi luôn doanh trại quân Kim.
- Đúng vậy. Đầu tiên sẽ tìm người dụ dỗ thi hút sự chú ý của tướng lĩnh quân Kim lúc họ không phòng bị ta cho người đặt thuốc nổ.
Thoáng chốc cả lều rơi vào trầm mặc, đây không phải là một kế tồi nhưng quan trọng làm cách nào đây. Tiêu Khương Lại lần nữa lên tiếng.
- Để Tiêu Khương ta đây xâm nhập vào lòng địch, trong ứng ngoại hợp đi. Lão Tam dẫn binh còn về Tiêu Ân muội chuẩn bị thuốc nổ đi ta sẽ kêu người cho nổ.
- Tiêu huynh vào đó khá nguy hiểm vạn nhất phải cẩn thận.
- Nhưng mà khoan đã, hai nước chỉ mới âm thầm rèn binh thôi nếu ta ra tay trước chính là phát động chiến tranh. Bọn họ sẽ lấy cớ nước ta không tuân thủ hiệp ước hoà bình mà tấn công đáp trả.
Lời Tiêu Ân như cảnh tỉnh tất cả mọi người, nàng mới nói tiếp
- Đại ca ở lại quân doanh, huynh viết giấy cầu chi viện một bản gửi về triều đình một bản gửi thành Ngữ Lộc. Vương gia ngài đem theo một bản đi thành Ngữ Lộc cầu chi viện chỉ có ngài đại diện người hoàng thất mà đi được thôi. Thuộc hạ sẽ ở lại chế tạo sẵn thuốc nổ.
- Được, ý kiến của Tiêu tỷ tỷ không tệ.
- Được. Nhưng thần trí của Lão Tam hiện tại chỉ mới 14 tuổi e là sẽ sớm bị lộ.
- Vương gia ngài đừng gọi thuộc hạ là tỷ tỷ nữa, thuộc hạ nhỏ hơn ngài. Huynh và một vài vị phó tướng theo ngài ấy. Muội ở lại giữ thành.
- Giữ thành khá nguy hiểm muội ổn không?
- Huynh yên tâm miễn cưỡng có thể đợi đến khi mọi người về.
Tiêu Ân khá tin tưởng vào mớ kiến thức lịch sử và chiến lược quân sự nàng học ở kiếp trước. Nếu đánh trực diện không được nàng sẽ dùng du kích, vườn không nhà trống, 7749 cách lịch sử ghi lại. Mong các cụ của nước Sở hiển linh mà phù hộ nàng.
- Được vậy thành này nhờ muội, hoàng thượng sẽ rất nhanh gửi chi viện đến. Đêm qua ta đã gửi đi tấu chương rồi. Muội an tâm.
- Mọi người định khi nào thì đi?
- trưa nay lập tức lên đường việc quân không thể chậm trễ. Không thể để nhiều người biết ta không có trong doanh trại. Lòng quân không an cực kỳ nguy hiểm. Thêm mật thám của quân Kim nữa cẩn thận càng nhiều càng tốt.
Tiêu Ân khẽ thở dài nếu là kiếp trước nàng sống cuộc sống chỉ lo đến ăn, ngủ, đi làm kiếp này bù thêm cả cuộc sống bảo vệ dân chúng, thành quách. Giờ mới hiểu mỗi năm bệnh viện nàng đều cử người đi thắp hương cho anh hùng, liệt sĩ.
- Chỉ mong việc ta làm ở hiện tại sẽ được lịch sử ghi lại, người đời sau mà truyền miệng. Đời đời kiếp kiếp không bị người thế hệ sau lãng quên.
Tiêu Khương nhìn sang Từ Khải Tuyên. Hắn còn chưa nghĩ đến việc đó mà một tiểu cô nương đã nghĩ đến rồi. Từ Khải Tuyên nhìn nàng tự rơi vào suy tư của chính mình hắn càng lúc càng phát hiện nàng có những suy nghĩ không giống người ở đây.