Sáng hôm sau đã có nha hoàn đến dẫn nàng và hắn đi thay y phục. Bộ dạng còn đang ngái ngủ của nàng cứ thế bị người khác lôi đi đến đại sảnh. Một người quan phục bổ khoái Lục Phiến Môn, một người quan phục Cẩm Y Vệ sóng bước vào trong.
Tiêu Diệp đã đợi hai người từ sớm, ông vừa xem kết quả điều tra vừa chậm rãi nói.
- Đến rồi à. Qua đây xem một tí đi.
Ông đưa cho Tiêu Ân xem qua, nhưng vừa nhìn đến Từ Khải Tuyên thì ông lại mau chóng hành lễ.
- Vương gia.
- Thừa tướng ta là hoàng tử ngài không cần hành lễ như vậy.
Tiêu Diệp lúc này mới đứng dậy, ông nhìn Từ Khải Tuyên bằng ánh mắt khinh bỉ tên tiểu tử này chỉ đóng kịch trước mặt nữ nhi nhà ông là giỏi.
- Phụ thân, vương gia chỉ mới mười bốn tuổi thôi. Người hành lễ ngài ấy cũng không dám nhận đâu ạ
Tiêu Ân vừa xem kết quả điều tra vừa nói.
- Phụ thân, vậy đầu mối duy nhất của chúng ta là Thiên Hương lâu đệ nhất quán này thôi à.
- Đúng vậy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi
2. Sau Khi Vội Vã Kết Hôn
3. Mặt Trời Của Tôi
4. Bé Chanh Siêu Chua
=====================================
- Phụ thân, nếu tính không lầm thì ngày mai là ngày giao dịch của thái sư, chúng ta có cần sắp xếp một chút không?
- Ý con muốn bắt bọn chúng một lượt sao?
- Vâng.
- Nhưng hiện tại chúng ta còn thiếu chứng cứ.
- Phụ thân, người xem đây là thư từ giao dịch của Quản gia phủ thái sư và tổ chức sát thủ của Vương Ngọc.
Tiêu Ân lấy ra thư giao dịch mà lúc trước Lục Ngọc đưa cho nàng. Tiêu Diệp và Từ Khải Tuyên nhìn nàng đầy nghi ngờ.
- Tiêu Ân nếu không phải con là nữ nhi của ta thì có lẽ ta còn đang nghi ngờ, con là kẻ đứng sau đám sát thủ đó đấy.
- Tới tổ chức sát thủ mà Tiêu bổ khoái còn có thể lấy được chứng cứ giao dịch e là không có nơi nào ngăn được cô.
- Hai người quá lời rồi, con là vô tình mà có được thôi.
Lúc cả ba còn đang nghĩ bước tiếp theo thì bên ngoài đã vang lên tiếng chó con. Tiêu Ân bị tiếng chó làm thu hút nàng vội tìm kiếm bóng chó nhỏ vì tiếng này rất giống với A Tân lúc nàng nhận nuôi ở biên giới. Chưa đợi nàng ra cửa thì bóng đen nhỏ đã chạy vội lao vào lòng nàng.
- A Tân. Là ai đưa ngươi về đây, đại ca ta về à?
Tiêu Khương đi phía sau A Tân đã vội lên tiếng.
- Đúng là chủ nào chó vậy. Muội gửi nó cho ta mà không nói gì cả nó đã phá nát của ta cả kho lương đấy. Thật muốn làm thịt nó mà.
- Đại ca.
Giọng nói quen thuộc của Tiêu Khương vang lên, Tiêu Ân đã để A Tân xuống nhảy bổ tới ôm hắn la lớn.
- Đại ca.
- Tiêu Khương, sao con lại hồi kinh, hoàng thượng đã truyền con về chưa?
- Tiêu đại ca vẫn khỏe chứ?
Sau đó lần lượt là Tiêu Diệp và Từ Khải Tuyên vây quanh hắn mà hỏi, Tiêu Khương nhất thời khó trả lời hết một lần.
- Tiểu nha đầu, xuống đi, ta cần một miếng nước. Phụ thân, vương gia là hoàng thượng bảo con về. Còn về tình hình biên giới Sở - Kim vài ngày nữa sẽ có sứ thần và công chúa đi xứ sang nước ta.
- Vậy đại ca, rốt cuộc A Lan là ai?
- Sau này muội sẽ biết.
Tiêu Khương từ trong tay nải đưa ra một bức thư cầu hòa mới của hai nước Sở - Kim.
- Phụ thân, con còn phải vào triều có chính sự, không có nhiều thời gian với mọi người.
- Sao huynh có thể có thư cầu hòa nhanh như vây?
- Đại ca của muội là hi sinh thân trai báo ân cứu nước.
Tiêu Khương làm bộ dạng ủy khuất nhìn nàng. Tiêu Diệp nhìn hai đứa con của ông mà đầy chán ngán.
- Hai đứa các con nghiêm chỉnh lên cho ta. Tiêu Ân thái y đã bị người của Lục Phiến Môn giữ lại con và vương gia mau qua đó hỗ trợ điều tra đi. Tiêu Khương con mau vào triều đi có lẽ hoàng thượng còn đang đợi.
- Phụ thân, hoàng thượng là đang ân ái bao ngày nhung nhớ sủng hậu của người. Nếu giờ con vào khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết. Tiêu Ân, Lão Tam hai người mau đi đi.
- Vậy sáng mai con cho ta mượn vài người tinh nhuệ đến Thiên Hương lâu làm chính sự.
- Vâng. Phụ thân con về phòng nghỉ ngơi một lát khi nào nội giám quan đến thì con sẽ vào cung.
- Được. mau đi đi.
Tiêu Khương lê lết bộ dạng mệt mỏi rời đi, Tiêu Ân và Từ Khải Tuyên cũng nhanh chóng thu sếp tới Lục Phiến Môn nếu không lão già Liễu Khiêm lại lột da hai người nữa. Lục Phiến Môn lần này là phối hợp điều tra nhưng thống lĩnh Cẩm Y Vệ lại thần trí không tỉnh táo nên đa phần là Lục Phiến Môn chịu trách nhiệm.
Tiêu Khương nhìn bóng dáng bọn họ lại không tránh khỏi mà nhớ lại lúc trẻ của ông khi ông cùng hoàng hậu và hoàng thượng kề vai sát cánh chinh chiến khắp nơi còn có cả Quý phi nương nương và Trác Ngọc luôn ở thành đợi bọn họ trở về. Ông buộc miệng cảm thán
- Nhanh thật mới đây đã tới lượt đám tiểu tử các ngươi phải gánh vác mọi việc trong nước rồi.
Trác Ngọc lúc này lại mang theo một chén thuốc bổ đến cho ông. Nhìn bộ dạng của ông liền biết lại nhớ đến lúc trước bà nhẹ giọng nhắc nhở.
- Lão gia nên dùng chút dược rồi. Chúng ta bây giờ nên là nhìn người sau thay chúng ta bảo vệ nước Sở mà thôi.