Cách một canh giờ trước tại hoàng cung Lục Ngọc kéo Từ Khải Tuyên ra một đình nhỏ trong ngự hoa viên. Hắn cung kính cúi đầu, Lục Ngọc thấy hắn như vậy cũng thầm khen tên tiểu tử này vậy mà lại rất lễ phép. Ông rút từ trong tay áo ra một lọ thuốc nhỏ đưa cho Từ Khải Tuyên.
- Ngũ liên hoa. Kịch độc của Thanh sơn trên đời chỉ có hai người giải được là lão và tiểu nha đầu Tiêu Ân. Ngươi muốn xin tha thứ thì tốt nhất là dùng khổ nhục kế.
- Nếu là Ngũ liên hoa thì thật sự không cần đâu ạ, trong người ta đã có sẵn nó rồi.
Lục Ngọc không giấu được kinh ngạc vội bắt mạch cho Từ Khải Tuyên. May mắn nội lực của hắn hơn người mới áp chế được độc tố trong người nếu không e là đã sớm theo tiên đế rồi.
- Ngươi…bị từ bao giờ.
- Bị hạ lúc đi biên giới Kim - Sở. Ta nghĩ nước Kim bọn họ cũng không biết đâu nếu họ biết đã sớm giao ra thuốc giải rồi.
- Ngũ liên hoa làm gì có thuốc giải, kẻ ra tay đủ ác, muốn có thuốc giải trừ phi dùng độc trị độc còn cách khác thì Tiêu nha đầu hiểu rõ nhất.
- Xin tiền bối chỉ điểm.
- Ngươi lấy thân phận sát thủ của Vương Ngọc Lâu mà theo bảo vệ nha đầu đó đi. Đây là lệnh bài của ta cứ mang theo bên người nha đầu đó sẽ không giết ngươi đâu. Còn đây là lớp dịch dung và dược áp chế chất độc còn làm gì và làm như thế nào thì tự ra tay đi. Đặc biệt hạn chế dùng nội lực và khinh công, người của Vương Ngọc lâu sẽ cho ngươi biết chỗ ở của nha đầu đấy.
- Vãn bối xin đa tạ, ta sẽ lập tức lên đường.
Từ Khải Tuyên nhún người nhanh chóng rời đi, hắn nhanh chóng hòa vào màn đêm.
Quay lại hiện tại nàng hết bảo hắn tìm kỹ nữ lại bảo hắn tìm nữ dược nhân để hoan ái, nữ tử này không biết còn miếng nào lương tâm không nữa.
- Tiểu thư, có cách nào khác không?
Tiêu Ân suy nghĩ một hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng.
- Dùng độc trị độc nhưng có hơi phức tạp và đau thấu tâm can cơ thể như có ngàn con vật cắn xé. Mà sao ngươi lại bị trúng độc vậy?
- Ta…bảo hộ một nữ tử bất cẩn trúng độc.
- Nàng ta biết không?
- Không.
- Nàng ấy may mắn hơn ta nhiều, ta bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay không khác gì con ngốc.
- Có khi người đó làm vậy là tốt cho cô đấy.
- Ngươi nói gì?
- Không có gì.
Tiêu Ân qua bên cạnh giường an ổn ngồi xuống, nàng nhìn hắn thêm lần nữa mới nhanh chóng nói.
- Được rồi, rốt cuộc ngươi muốn gì?
- Ta muốn theo cô.
- Sao lại theo ta? Ta và ngươi không thù không oán lại không quen biết nhau ngươi theo ta lại không được gì ngược lại tổn hại thanh danh.
- Thứ nhất đây là nhiệm vụ chủ thượng giao phó không thể làm khác, thứ hai cô rất am hiểu về độc trên người ta. Ta thấy ta với cô thật sự rất có duyên nga. Cô vừa là nữ nhi phủ thừa tướng nữa nên ngân lượng chắc chắn không thiếu đi theo cô không thể nào chịu thiệt được. Vả lại cô và Tấn Vương có thể có mối quan hệ mật thiết nên không phú cũng quý. Lần này xem như cô là khách hàng của ta không thể để vuột mất được
Tiêu Ân lại không nói gì tại những điều hắn nói gần như đúng hết, nàng liếc hắn một cái mới chậm rãi lên tiếng.
- Tên vương gia kia à, ta và hắn không quan hệ gì hết. Mặc dù hắn tân trí không ổn nhưng lòng dạ độc ác, dùng oán báo ân, lừa trên gạt dưới, không việc xấu nào là không làm. Hạ lưu, vô liêm sỉ điều có hết.
Từ Khải Tuyên trợn tròn mắt nhìn nàng, hắn từ khi nào mà trở nên đê tiện như vậy, hắc tuyến từ từ nổi đầy trên trán. Ám vệ của của Từ Khải Tuyên bên ngoài không khỏi hoài nghi thân phận nữ tử bên trong phòng người nàng nói thật sự là Tấn Vương sao.
Hai người trao đổi đôi chút cuối cùng nàng cũng nhận hắn làm dược đồng cho nàng tiện thể giải độc cho hắn. Đoạn đường phía trước có phần cực khổ nên nàng phải tự đi.
- Đêm đã khuya rồi tối nay ngươi cứ ngủ lại ở đây đi. Trong tủ có chăn đấy, nhớ tắt đèn.
- Được.
Tiêu Ân chỉ vào giường gỗ nhỏ bên cạnh lòng tốt nhắc nhở hắn chăn trong tủ. Tiêu Ân ngáp một cái khá to nàng đặt lưng xuống nhanh chóng ngủ mất.
Nửa đêm khi nàng còn đang ngủ say, bóng đen lẳng lặng đến bên cạnh nàng cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng. Tiêu Ân thấy trên trán như có côn trùng quấy nhiễu không thèm mở mắt mà vung tay theo phản xạ đập muỗi. Một tiếng “Chát” vang lên rất trong trẻo trên mặt từ Khải Tuyên lúc này ẩn hiện vết tích vài ngón tay nhỏ của Tiêu Ân. Từ Khải Tuyên ủy khuất bĩu môi, thế nhưng vẫn lặng lẽ mò tới trên giường, an ổn nằm kế nàng chỉ là, thân hình này của hắn có hơi quá khổ, đích thực là quá ủy khuất, lại còn không được ngủ ngon a.
Tiêu Ân thấy mùi hương vừa dễ chịu lại quen thuộc nàng theo phản xạ mà quay sang ôm hắn, vùi đầu vào ngực Từ Khải Tuyên ngủ ngon lành. Từ Khải Tuyên bị nàng ôm cũng lập tức trở nên cứng đờ không dám cử động mạnh sợ nàng thức giấc.