Băng Tâm thấy tiểu thư nhà mình lại lâm vào trạng thái điên cuồng như nơi không người, vội vàng tiến lên gắt gao che miệng Ngạo Tình, một bên bồi lễ nói, " tỷ tỷ nhà ta có tật xấu là không ngừng cười được. Cười xong sẽ lại bình thường."
Trên đài Phong Dạ Hàn cùng Sở Mộc Hi vẫn nghi ngờ nhìn chằm chằm Ngạo Tình, cũng quên tranh tài. Dưới đài, mọi người bắt đầu dùng ánh mắt quái dị nhìn Ngạo Tình, không ít tiếng thở dài đáng tiếc. Cô nương võ công tốt như vậy lại có bệnh này?
Thật vất vả ngưng cười, thấy hai người vẫn không động thủ, lập tức phất tay một cái, không kiên nhẫn nói: " Hai người chớ dây dưa nữa, mau động thủ đi."
Hai bóng dáng lướt ngang qua nhau, cùng ngưng tụ nội lực, hai chưởng như nhau, đụng. Hai người đều lui về phía sau, hai cổ chưởng phong mãnh liệt hóa thành hình cung bắt chéo chấn động toàn trường, vù vù vù. Hai cổ đều là chưởng pháp chí dương chí cương, chưởng phong giống như hai cổ khí nóng quét ngang mọi người dưới đài, cảm giác như da thịt bị đốt cháy .
"Huyền Minh thần chưởng! Thiên Cương thần chưởng!" Lạc Nam khẽ vận khí làm giảm cảm giác không thoải mái, kinh ngạc nói. Mọi người vừa nghe, sắc mặt biến đổi lớn. Hai chưởng pháp này đều là võ công thượng thừa đã thất truyền mấy trăm năm, cư nhiên đều ở nơi này tái xuất giang hồ.
Ánh mắt Ngạo Tình trầm xuống, Thiên Cương thần chưởng đúng là thượng đẳng võ công, Huyền Minh thần chưởng cũng như vậy, nhưng Phong Dạ Hàn mới học không lâu, cho dù dùng cùng với tâm pháp cũng tạm thời không thể hấp thu hoàn toàn tinh túy của Huyền Minh thần chưởng, vốn cho rằng hắn chỉ cần xuất bảy thành công lực liền có thể thủ thắng, không ngờ năng lực của Sở Mộc Hi lại giấu sâu như thế.
Hai người văng ra xa mười mấy mét, mà nơi bọn họ giao chiến, đã sớm lõm xuống, đây chính sân đấu Thiết Lực Mộc (gỗ bọc sắt) thượng hạng, cư nhiên vỡ tan. Thiết Lực Mộc tên cũng như thực, có thể thấy được kết cấu bên trong có nhiều tinh túy, như vậy thấy được công lực hai người rất cao.
Hai người đều dùng ba thành công lực để thử dò xét đối phương. Mắt phượng của Phong Dạ Hàn run lên, muốn ngưng tụ tám phần nội lực, lại phát hiện có trở ngại khi vận hành chân khí, rõ ràng đang có chút hỗn độn, không suy nghĩ nhiều, trực tiếp tiến lên, một chưởng này lực tựa như bầu trời, xoay tròn mở ra, mặc cho người không thể tránh né, tròng mắt đen của Sở Mộc Hi thâm thúy, lập tức giơ chưởng chào đón, chụp hạ xuống, song chưởng tương giao, một chưởng này giống như một cái chuông lớn vung đi, một chưởng đối với một chưởng, mặc dù kém xa chưởng lực mạnh mẽ của Phong Dạ Hàn, nhưng hắn vẫn ở trong chưởng phong liên tục rót vào một loại nhu hòa Miên Chưởng.
Thình thịch bùm. Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Hai người nặng nề văng ra xa hơn, Ngạo Tình bỗng chốc đứng lên, Sở Mộc Hi lại có thân thể có thể dung hòa hai loại chưởng lực, như vậy, người hôm qua có thể dò xem nội lực người khác chính là hắn. Quả nhiên là Nhân Ngoại Hữu Nhân.
Tốt! Tốt! Tốt chưởng pháp!
Mọi người cũng quên đi cảm giác khó chịu vì chưởng lực, la hét.
Phong Dạ Hàn cảm giác hơi thở rối loạn, nội lực trong nháy mắt tán loạn. Thấy ở phía đối diện Sở Mộc Hi vẫn đứng vững vàng bất động vân đạm phong khinh như cũ, tựa hồ đang cười nhạo mình, chợt nhớ tới chuyện Ngạo Tình đêm qua, một cỗ ghen tức đột phát, nén lấy một hơi, đang muốn đập nồi dìm thuyền đánh cuộc một lần, ai ngờ càng cưỡng ép nội lực ngưng tụ, càng có một cổ nội lực mãnh liệt phản lại trong người, phốc.
Một ngụm máu tươi phun ra, bản nhân nửa quỳ ở trên lôi đài.
Chủ tử! Xuất Nguyệt, Truy Nguyệt bay vút lên đài, trong veo mắt ngây ngốc một hội, bay nhanh lên đài, tâm như lửa cháy bừng bừng. Ngạo Tình chỉ lo hướng trên đài chạy, lại không biết có người sau lưng nhân cơ hội đánh lén, một viên điểm đỏ hướng phía sau nàng lấy tốc độ mà ít người có thể nhận ra đánh tới, Diệp Thanh tinh mắt nhanh tay, Liễu Diệp tiêu vung ra, hai vật ầm ầm rơi xuống đất, vừa nhìn, lại là một tiểu trùng toàn thân đỏ bừng, tiếng thở rất nhỏ, cực ít người có thể phát hiện.
Bắt mạch mới biết hắn cư nhiên trong lúc so chiêu đột phá Huyền Minh thần chưởng, nhất thời chân khí tiết ra ngoài, tâm mạch không yên, mới hộc máu .
"Kim châm." Dứt lời, Băng Lam từ trong ngực nhanh chóng rút ra bao bố, tay phải Ngạo Tình nhanh nhẹ như ảo ảnh, sưu sưu sưu, mấy chục cây kim châm cắm đầy trên đầu cùng sống lưng Phong Dạ Hàn, ngăn lại huyệt vị của hắn.
"Nhất tuyến châm? Lại là nhất tuyến châm!" vẫn là vị lão giả có kiến thức kia lên tiếng kinh hô.
Mọi người nhất thời ngu ngốc, kinh ngạc mà nhìn lão giả nói chuyện, đợi giải thích. Nhất tuyến châm là y kỹ thất truyền nhiều năm của Lại gia, hành y cứu người, hành y tế thế, chỉ cần người bệnh vẫn còn một hơi thở, nhất tuyến châm có thể cùng Diêm Vương Gia cướp người.
"Mang tới phòng ta." Ngạo Tình đỡ Phong Dạ Hàn đã ngất đi, tâm nhéo thương.
Xuất Nguyệt cùng Truy Nguyệt mỗi người một bên, vọt đi lên, hướng về phòng nghỉ ngơi mà đi.
Nhanh chóng rút châm ra, không ngừng rót vào trong cơ thể Phong Dạ Hàn một cỗ Chân Khí nhu hòa, bình ổn lại chân khí chí cương trong cơ thể hắn. Thời gian uống cạn nửa ly trà, Phong Dạ Hàn rốt cuộc tỉnh lại. Trên mặt đỏ rực, ngũ quan tuấn mỹ, cùng cẩm bào trắng ánh lên ánh sáng nhàn nhạt, rất là chói mắt.
Thấy Ngạo Tình lo lắng nhìn mình, môi khẽ gợi lên vòng cung đẹp đẽ, yêu nghiệt cười một tiếng: "Thế nào, lại bị ta quyến rũ."
Ngạo Tình nhất thời 囧, ánh mắt nũng nịu nháy mắt: "Đúng thì sao, Hừ!" Nhẹ nhàng xoa kiếm, cúi đầu nói bên tai Phong Dạ Hàn: "Chúng ta đi thôi, một số vật gì đó tạm thời để cho bọn họ bảo quản. Đến lúc đó chàng theo giúp ta làm một lần đầu trộm đuôi cướp, có được hay không?"
Phong Dạ Hàn còn có một chút đau lòng, vừa nghe nàng nói như thế liền gật đầu.
Nhóm người Phong Dạ Hàn mới vừa đi ra phòng xá không xa, Lạc Nam mang theo một đám nam nữ cùng các đồ đệ tạo thành vòng vây đi lên.
"Hàn cô nương, thắng bại chưa phân, có thể nào lâm trận bỏ chạy đây? Người làm thế này thì uy tín của Khổng Tước Sơn Trang để ở chỗ nào!" Lạc Nam sắc mặt căm phẫn, nội tâm ước gì bọn họ làm như thế, để hắn có lý do.
Đôi mắt Ngạo Tình lạnh xuống, cười lạnh: "Thế nào, Hàn Tình tự nguyện buông tha tư cách đoạt giải nhất cũng làm phiền Lạc lão tiên sinh rồi sao?"
"Đây cũng không phải, quy tắc tranh tài quy định rõ ràng người dự thi có thể tự do rút lui khỏi cuộc so tài, chỉ là Ngũ Hoàng Tử phải lưu lại, Lạc mỗ đồng ý đợi đến khi hoàng tử khôi phục, tiếp tục so tài tìm người đạt giải nhất, mới không uổng công chúng anh hùng đối với Khổng Tước Sơn Trang tin cậy cùng kính trọng cho tới nay." Lấy lui làm tiến, quả nhiên là lão hồ ly thành tinh, sợ là đã sớm nhìn ra quan hệ của hai người.
Mọi người bên cạnh cũng gật đầu. Khó gặp một lần hai cao thủ, nhìn hai người so tài cũng tốt.
"Nếu như Bổn vương tự nguyện rút lui khỏi cuộc so tài này?" Phong Dạ Hàn cười như không cười nói.
"Chuyện này. . .Sợ rằng anh hùng thiên hạ cũng sẽ không dễ dàng đồng ý, Ngũ Hoàng Tử cùng thái tử Tây Hộc Quốc Sở Mộc Hi đều là rồng trong loài người, mà hai người cũng mang thần công tuyệt thế hiếm thấy, bỏ lỡ một lần như vậy, sợ là cuộc đời này khó có thể thấy lần nữa, các ngươi nói, phải hay không?" Lạc Nam không quên giựt giây những tiểu bối ngu ngốc kia, lấy lực lượng đông đảo, ép buộc Phong Dạ Hàn lưu lại.
"Vậy nếu như bản cô nương muốn mang Ngũ Hoàng Tử đi thì sao?" Ngạo Tình nói cười tự nhiên, nhìn lướt qua Sở Mộc Hi phía trước, vừa vặn liếc thấy hai cô nương y phục quái dị bên cạnh hắn, một cái váy dài đỏ thẫm, vạt áo trước, giữa eo treo một đống trang sức đinh đinh đương đương, lại có vẻ hào phóng lưu loát không nhiều hạn chế, đôi mày thanh tú mắt to sáng ngời, có hồn lại vô cùng cơ trí, nhưng lại thiếu hụt thanh tú, lại có mấy phần hung ác nham hiểm, chắc hẳn bình thường tu luyện công phu cũng là chí âm chí hàn võ công.