Bỗng nhiên, Truy Nguyệt đứng dậy, đỏ bừng cả khuôn mặt: "Vương phi, tính thêm thuộc hạ nữa."
"Ngươi. . ." Băng Tâm vẻ mặt ngạc nhiên, âm cuối kéo dài, trên mặt khinh bỉ.
"Truy Nguyệt, đây cũng không phải trận pháp bình thường." Ngạo Tình có chút giật mình, ngụ ý, nàng cũng có chút hoài nghi.
"Vương phi, Truy Nguyệt mặc dù lưu luyến phong nguyệt, phóng túng không phóng đãng, không phải là nữ tử mình thích chắc chắn sẽ không đụng, đây là nguyên tắc của Truy Nguyệt." Truy Nguyệt nghiêm túc nói.
"Oa. Không ngờ ngươi thật đúng là cực phẩm " đi qua ngàn bụi hoa, phiến lá không dính thân " Các muội xem, nam nhân như vậy trên đời rất khó tìm." Ngạo Tình không ngừng nháy mắt với Băng Tâm.
"Tiểu thư, ngươi nói hưu nói vượn cái gì cái gì?" khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Tâm phình lên, tức giận dậm chân. Truy Nguyệt vẻ mặt cảm kích nước mắt lưng tròng, nhìn vương phi nhà mình, cái nhìn kia như hứa hẹn xông pha sống chết không màng.
"Còn kém một người." Cũng không tiếp tục để ý Băng Tâm, Ngạo Tình ảo não một hồi.
"Tính ta nữa." Âm thanh hơi phát run, Sở Mộc Hi có chút khó chịu, khẽ ngượng ngùng nhìn chằm chằm Ngạo Tình.
Ngạo Tình vừa nhìn, hơi rùng mình một cái, sẽ không phải là vì mình thủ thân như ngọc vài chục năm chứ?
"Ha ha, đây quả thực là cực phẩm trong cực phẩm rồi, ách, nhân số đã đủ, cộng thêm hai ngọc nữ của ta, giải quyết xong." Ngạo Tình cố làm ra vẻ nhẹ nhõm cười đùa, vội vàng nói sang chuyện khác.
Tám người Xuất Nguyệt phân chia đứng theo tám phương vị khác nhau là khảm, cách, đổi, chấn, tốn, kiền, khôn, cấn; Người còn lại ở trung tâm tiếp ứng, lấy nội lực bao vây tấn công thụ hoa, chín người giống như một, từng bước tiêu diệt từng bộ phận của trận, lúc cuối, hai ngọc nữ hiệp trợ chín người thối lui đến trung tâm phá mắt trận là được.
Phanh phanh phanh. Một hồi tiếng vang kết thúc, mây mù tản đi, hiện ra một đường mòn bên cạnh tảng đá dẫn tới nơi xa, nhưng vẫn không thấy nhà trúc.
Chợt, một hồi cuồng phong quét đến, mọi người không thể mở mắt ra. Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
"Lại có thể phá Cách Huyễn trận của ta, cũng coi là nhân tài. Nếu như các vị đến vì Băng Ngọc Hồ Điệp, xin các vị trở về đường cũ, tiết kiệm tâm trí." Một âm thanh hùng hậu, vang vọng ở trong tiếng gió.
Người này võ công rất cao. Biết được cả thiên lý truyền âm.
"Tiền bối, vãn bối Dung Hi, muốn hướng tiền bối mượn Băng Ngọc Hồ Điệp dùng một chút, giải cứu ái thê bị bắt giữ." Người ẩn cư đã sớm khám phá hồng trần, dùng vật ngoại thân thì sẽ không cách nào đả động được, Dung Hi cũng đành phải lấy tình để lay chuyển.
"Băng Ngọc hồ điệp là vật đính ước của ta cùng ái thê, sao có thể tùy ý tặng người, Dung công tử nên nghĩ biện pháp khác thì hơn." Giọng nói ngược lại hòa hoãn không ít, nhưng âm thanh kia nghe còn chưa thật thoải mái.
Dung Hi bắt đầu nóng nảy, muốn nói tiếp, lại bị Ngạo Tình cắt đứt.
"Cùng là ái thê như mạng, tiên sinh cùng phu nhân phu thê tình thâm, cũng nên hi vọng người có tình sẽ thành thân thuộc. Dung công tử đã tìm mọi cách bất đắc dĩ mới cầu trợ ở tiên sinh, không niệm nghĩa, cũng nể tình cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp vậy." Ngạo Tình chân thành nói, rót vào mấy phần nội lực.
"Là tiểu nha đầu ngươi phá Cách Huyễn trận đúng không?" Diêu quân tử đột nhiên chuyển đề tài.
"Vãn bối Bách Lý Ngạo Tình, sốt ruột vì bằng hữu, bất đắc dĩ mới phá trận pháp của tiên sinh, khi Ngạo Tình cầu được Băng Ngọc hồ điệp, tự sẽ khôi phục Cách Huyễn trận, đền bù tội lỗ mãng này." Ngạo Tình nói xong liền cung kính hướng nơi phát ra âm thanh cúi đầu một cái.
"Ngươi có quan hệ gì với Lam Cơ Tử?" Đột nhiên chất vấn, có chút kinh ngạc.
Trong lòng Ngạo Tình sững sờ: "Lam Cơ Tử là sư phụ vãn bối."
"Thì ra là như vậy, không trách được sẽ phá đươc trận pháp này, tiểu nha đầu, ngươi nên gọi ta là Thanh sư thúc." Người kia cười to một tiếng.
Mọi người vừa nghe, đều vui vẻ. Thì ra là cố nhân.
"Sư thúc? Chẳng lẽ ngươi chính là đệ tử quan môn Sở Linh Tử Sư thúc của Thiên Sơn Lão Ngoan Đồng?" Ngạo Tình có chút hưng phấn, trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít. Có chút quan hệ cũng tốt.
"Nếu sư phụ biết đồ tôn của hắn gọi hắn như vậy, khẳng định giận đến mức từ trong quan tài nhảy ra." Âm thanh sảng lãng không ít.
"Ha ha, Lão Ngoan Đồng khi còn sống cũng hành hạ vãn bối không ít...vãn bối còn ước gì hắn nhảy ra ngoài. Ngạo Tình tuyệt đối xuống tay không lưu tình, có thể giết chết tuyệt không lưu người sống." Ngạo Tình cười nói, nhớ lại không ít chuyện trải qua tại Thiên Sơn. Mặc dù mệt mỏi, nhưng rất thích thú.
"Ha ha. Quỷ tinh linh, không trách được sư huynh nói ngươi chính là một Tiểu Ma Nữ." Diêu quân tử trêu ghẹo nói, nhưng vẫn không thấy bóng dáng.
"Sư phụ có nói như vậy sao?" Ngạo Tình chép miệng, khoác lác vô sỉ : "Vậy cũng đúng, trên núi Phi Cầm Tẩu Thú, hoa hoa thảo thảo, không có mấy thứ không bị ta Phổ Độ qua. Lão Ngoan Đồng lưu lại tiểu tiên hạc, đến nay thấy ta còn sợ đấy." Ngạo Tình chợt thấy đã nói quá xa chủ đề, liền kéo lại: "Sư thúc, chúng ta quả thật rất cần Băng Ngọc Hồ Điệp, người xem có thể hay không. . ."
"Ai." Thở dài, thán nhẹ một tiếng."Ta ở đây đợi đã hai mươi ba năm, hoa trong gương trăng trong nước, thì ra chỉ là một giấc mộng. Xem ra thật là ý trời, cũng được, ngươi cầm đi đi." Chợt một trận gió mang theo hai khối Ngọc ra ngoài.
Đợi hai mươi ba năm? Không phải hai người cùng nhau ẩn cư sao? Thế nào biến thành kịch một vai rồi? Việc cấp bách nên Ngạo Tình cũng không kịp suy nghĩ nhiều.
Thật là mở rộng tầm mắt, hai Ngọc Điệp, là Băng Ngọc Hồ Điệp phát quang lần đầu tiên nhìn thấy.
"Đây là Băng Ngọc Hồ Điệp hiếm thấy do thiên nhiên tạo thành, chưa từng qua tay người gia công, trên đời chỉ có hai miếng ngọc này, sư thúc cũng tình cờ đoạt được. Lời đồn đãi về một đôi ẩn cư Thần Tiên Quyến Lữ, đại biểu tình yêu kiên trinh cùng cuộc sống hạnh phúc, người nào có tình mà có được Băng Ngọc Hồ Điệp, nhất định có thể đầu bạc răng long." Âm thanh hùng hậu trở nên khàn khàn vô lực, tựa như nhìn hết tang thương chì hoa của nhân gian.
Dung Hi đang muốn nói chuyện, Ngạo Tình liền mở miệng trước, "Sư thúc, chúng ta mượn dùng xong, sau khi cứu người sẽ tận lực mang trả lại."
"Cũng được, không miễn cưỡng, ngươi cố gắng bảo quản." Âm thanh càng ngày càng xa.
Dung Hi cực kỳ kích động, hướng về phía âm thanh biến mất khom người cung kính cúi chào.
"Sư thúc dứt bỏ tình cảm, Ngạo Tình không có gì báo đáp, nguyện đàn một khúc, tạm thời biểu lộ tâm ý."
Mười ngón tay tung bay ở trên dây đàn, tiếng đàn uyển chuyển nồng tình, khi ở Tây La khách sạn mọi người đều đã biết tài đánh đàn của Ngạo Tình, nhưng vẫn làm cho người ta luyến tiếc. Bỗng nhiên, tiếng hát trong trẻo vang vọng ở trên núi ly sơn.
" Tơ tình Như Mộng buồn đoạn đầu bạc.
Hoa nở hoa tàn nhìn xuyên bao nhiêu mùa thu, chỉ vì chờ phá kén gặp lại.
Cả đời đau chỉ mong chàng vì ta hiểu được hồng nhan cô độc đừng cười kiếp đào hoa.
Một lời Xuân Thủy chỉ vì chàng mà nâng cốc hát khúc ly biệt về hồi ức uyên ương với dây đàn.
Dùng tánh mạng đổi một nơi trú ngụ trong lòng dù khi trăng khuyết hay tròn.
Thế sự xoay vần xuân đi xuân lại về duyên tới duyên đi luân hồi nơi phàm trần.
Thiên Thượng Nhân Gian say chưa chợp mắt.
Tơ tình Như Mộng buồn đoạn đầu bạc, hoa nở hoa tàn nhìn xuyên bao nhiêu mùa thu.”
Thì ra giọng hát của Ngạo nhi cũng cao siêu như vậy, Phong Dạ Hàn không tự chủ đến gần, mắt phượng không muốn che giấu tình yêu nồng đậm, ôm chặt vào ngực.
"Như thế nào, chàng ngạc nhiên chứ?" Ngạo Tình nằm ở trong ngực Phong Dạ Hàn, nghe tiếng tim đập quen thuộc, càng thêm quý trọng.
Mấy người Sở Mộc Hi đều cúi đầu không nói, ngay cả Dung Hi cũng bị rung động, biết Ngạo Tình nhiều năm như vậy, cư nhiên không biết tiếng hát của nàng động lòng người như thế.