Chợt, Sở Mộc Hi đột nhiên cảm thấy một cỗ cảm giác đau từ trái tim đánh tới, trong giây lát đó, sắc mặt hắn trắng bệch, liều mạng một hơi quyết chống không để cho mình ngã xuống đất.
"Chủ tử, thế nào?" Ám vệ Vô Trần của Sở Mộc Hi là người đầu tiên phát hiện ra điểm lạ, từ nơi ẩn nấp vọt ra ngoài.
Ngạo Tình xoay người nhìn lại, có chút bối rối, nhanh chóng đến bên Sở Mộc Hi, thuận tay đỡ lấy hắn. Bắt lấy mạch môn( mạch nơi cổ tay), mắt trong veo xảy ra biến đổi lớn.
"Bách Lí tiểu thư, chủ tử nhà ta thế nào?" Thấy Ngạo Tình kinh ngạc, sắc mặt Vô Trần biến đổi nhiều lần.
Ngạo Tình cơ hồ hoài nghi ý tưởng của chính mình, ép buộc mình tĩnh tâm lại rồi sau đó bắt mạch lại, hồi lâu, trên gương mặt tuyệt mỹ chứa đựng đầy vẻ kinh khủng, rung giọng nói: "Sinh — Tử — cổ." Từng chữ từng chữ hận đến cắn răng nghiến lợi.
Một loại đau đớn khó diễn tả thành lời tập kích đến từng lỗ chân lông trên toàn thân của Sở Mộc Hi, giống như vô số cái con kiến đang cắn vào lòng hắn, lại giống như vô số cây đao lăng trì thân thể hắn. Kinh mạch toàn thân nghịch chuyển, máu nghẹn lại như mún phún ra ngoài, giống như tùy thời có thể vỡ mà chui ra, làm hắn điên cuồng kêu to ra tiếng.
"A ——." Khổ sở rên rỉ rốt cuộc không cách nào ức chế, máu từ trong miệng hắn tràn ra, tâm giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến, lúc thì tê ngứa không chịu nổi, có khi nội tâm lại đau đớn như bị tra tấn , cho dù là Lăng Trì*, cũng sẽ không đáng sợ hơn cái này.
(*hình thức tra tấn thời xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân sau đó mới chặt đầu)
Ngạo Tình dùng sức ôm lấy Sở Mộc Hi, chỉ sợ hắn sẽ hành hạ mình."Đại ca ca, nhất định phải cố chịu đựng."
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Hai mắt Sở Mộc Hi đã sớm trở nên đỏ tươi, dùng sức tránh thoát lồng ngực Ngạo Tình, nhanh chóng hướng đến bên Nham Thạch đánh tới, chỉ nghe"Đông" một tiếng, trên đầu có máu tươi xông ra, hắn hình như không biết, liều mạng xé rách tóc của mình, dùng sức nắm lấy da thịt của mình, một đạo lại một đạo dấu tay, tận tình phát tiết đau đớn khó tả của hắn.
Chủ tử. Trong chỗ tối còn lại ba người đều lắc mình ra, cùng nhau ngăn lại hành động điên cuồng của chủ tử.
Ngạo Tình chạy như điên đi qua, nâng gương mặt dữ tợn của Sở Mộc Hi, trong mắt chống lại đau đớn mơ màng,nói, "Đại ca ca, ngươi nhất định phải chống đỡ."
Trong mắt lóe lên ý tưởng, vội la lên: "Giúp ta cố định hắn."
Ngạo Tình ý bảo bốn người Xuất Trần, tay phải liền hướng về phía tay trái lắc cổ tay vẽ một cái, một đạo máu đỏ trên vết thương nổi bật, trực tiếp đưa vào trong miệng Sở Mộc Hi. Phong Dạ Hàn muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp nữa, bốn người Xuất Trần đều là khiếp sợ nhìn Ngạo Tình, nhìn chủ tử hơi thở dần dần trở lại bình thường, trong lòng đầy cảm kích.
Ngạo Tình thấy hai mắt Sở Mộc H i chậm rãi nhắm lại, một loại sợ hãi trước đó chưa từng có đâm vào tâm linh của nàng. Càng thêm dùng sức lắc thân thể Sở Mộc Hi, la lớn: "Đại ca ca. . . . . . Ngàn vạn đừng ngủ."
Khắp người Sở Mộc Hi mồ hôi nhỏ giọt, mệt lả ngã ở trong lòng Ngạo Tình, đôi tay gắt gao nắm lấy eo Ngạo Tình. Tựa như một đứa bé rất sợ sẽ mất món đồ chơi mà mình yêu thích, như vậy mà mất hết sức lực.
Mọi người không thể làm gì khác hơn là dàn xếp lại, trong khi ngủ mê, Sở Mộc Hi vẫn nắm tay Ngạo Tình không buông, Ngạo Tình cũng đành phải làm một thị nữ rồi.
Trong lòng Ngạo Tình hung hăng một cái, Bách Mị khẳng định đã thừa dịp vào thời điểm Sở Mộc Hi yếu đuối, đã hạ sinh tử cổ vào cơ thể hắn. Thật là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ vào. Được. Vốn là nghĩ tới tình sư tỷ muội đồng môn, không cần đuổi cùng giết tận, thật không ngờ, nàng ta trái lại dư thừa tinh lực đi khơi màu lửa giận của nàng, xem ra ta không thể không ra tay.
Thần trí đang bay đi thì tiếng hô suy yếu của Sở Mộc Hi vang lên, lúc này Ngạo Tình mới hoàn hồn.
"Đại ca ca, ngươi có khỏe không?" Ngôn ngữ dịu dàng cực hạn, hiện ra sầu lo.
"Ta không sao." Đôi môi tái nhợt nhẹ nhàng khạc ra ba chữ, lại như lấy hết tất cả hơi sức của Sở Mộc Hi. Nhưng đột nhiên tròng mắt đen không khỏi thoáng qua thâm thúy, đen bóng đen bóng , rất nhanh liền biến mất.
Ngạo Tình một lòng lo cho bệnh tình của hắn, tự nhiên cũng không thấy được tròng mắt biến hóa của Sở Mộc Hi. Thấy hắn tỉnh lại, tính toán trở lại lều trại nghỉ ngơi gặp mặt Phong Dạ Hàn, ai ngờ Sở Mộc Hi không thả người, bộc phát tính tình quật cường lại mạnh mẽ của đại nam hài.
Thật sự là quá buồn ngủ, thêm với nhiệt độ trong ngày của sa mạc chênh lệch khá nhiều, không chỗ nào là không lạnh đến thấu xương,mí mắt Ngạo Tình thật sự không mở ra được, rớt một hồi, liền dọc theo một bên trơn mượt mà nằm xuống. Sở Mộc Hi vốn là giả vờ ngủ, hiện tại đã đôi mắt anh đào đã sớm mở ra, tình ý chân thành, dịu dàng xê dịch thân thể của Ngạo Tình, nhích lại gần mình, thân thể được đắp lên tâm vải bông miềm. Nắm lấy cái eo nhỏ không đầy nắm tay của nàng, tròng mắt đen bóng nhìn chằm chằm mỹ nhân đang ngủ say. Ngạo Tình đối với Sở Mộc Hi thật là yên tâm, tất nhiên không đề phòng chuẩn bị, không tự chủ được hướng đến gần, tay nhỏ bé kéo lại y phục Sở Mộc Hi , chìm vào giấc ngủ.
Đây là lần đầu sau khi hai ngời gặp lại, hắn có thể quan sát Ngạo Tình ở khoảng cách gần như thế. Cơ thể nõn nà, hơi thở tựa u lan, hương thơm Tập Nhân, tư thái ngủ không lắm tuyệt vời, nhưng cũng là má ngất ửng hồng, toàn thân là thanh nhã thoát tục khó nén . Thỉnh thoảng môi hồng sẽ cong lên, bẹp bẹp động mấy cái, cọ cọ ngực Sở Mộc Hi, tiếp tục ngủ say.
Hành động đó làm đốt lên lửa dục khắp người Sở Mộc Hi, nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đào hoa nhãn một hồi mê ly, nguyên thủy dục vọng dần dần chiếm cứ tư tưởng hành động, chậm rãi tiến đến gần đôi môi đỏ thắm này.
"Ngươi ở đây làm gì?"
Bất ngờ một cơn gió lạnh đánh tới, tiếp theo chính là một tiếng hét to, chấn động làm đau màng nhĩ, tròng mắt đen của Sở Mộc Hi ngay lập tức thanh minh, lạnh nhạt giương mắt, chỉ thấy cả người Phong Dạ Hàn tản ra hơi thở nguy hiểm, một đôi mắt phượng tĩnh mịch, lạnh lẽo như hố sâu vạn trượng, sát ý nghiêm nghị nhìn hắn chằm chằm.
Từng đợt lạnh lẽo xâm nhập vào, lại nghe đến tiếng rống giận quen thuộc đến tận xương kia, Ngạo Tình lầm bầm một tiếng, tròng mắt mong lung tỉnh táo ra, gặp ngay gương mặt tuấn tú, ngây ngốc một hồi liền hồi hồn, đầu óc giống như sấm đánh , mắt trong veo trợn tròn, thân nhanh chóng như một bánh xe lật ra ngoài, ngồi dậy.
Mặt kinh hoảng, "Vậy. . . . . . Cái đó. . . . . . Ta không làm gì ngươi chứ?" Trong lòng thẳng hận, đúng là cái tính tình thích ngủ đáng chết, thấy quần áo hai người còn hoàn hảo, mới thả lỏng ra .
Sở Mộc Hi bất đắc dĩ cười một tiếng, hắn ngược lại muốn nàng đối với hắn như thế nào, như vậy hắn có thể hay không mà có thể danh chánh ngôn thuận mở miệng muốn nàng cho mình một cái cơ hội
Ngạo Tình thấy sở mộc hi chỉ cười mà không nói, bã vai căng thẳng, gõ đầu mình một cái, thật đáng chết.
"Thảm! Thảm! Thảm! Lần này tên kia khẳng định sẽ chôn sống ta ?" Ngạo Tình đưa y phục trên người lên hít hà, tất cả đều là tư vị của Sở Mộc Hi, hồi tưởng lại chuyện tại Khổng Tước Sơn Trang Tàng Bảo Các lần đó, lập tức đã trút giận.
Mi tâm khóa chặt, dừng một chút, tránh khỏi giới dam, trốn là thượng sách.
"Đại ca ca, ngươi tốt nhất nghỉ ngơi." Đang muốn nhấc chân chạy, ngước mắt, chợt nhìn, Đại Dấm Chua . . . . . Mặt đen nghiêm lại, âm trầm liếc nhìn, Ngạo Tình vẽ măt ảo nảo , tròng mắt co lại, hít vào một hơi, nói thế nào mới vừa rồi lạnh lẽo lẫm liệt , thì ra là cái hố lạnh ngàn năm đang ở đây, vậy. . . . . . vậy. . . . . . Ngạo Tình lại không dám nghĩ thêm, đôi tay quấn lấy quần áo, cúi đầu không dám nhìn thẳng mắt phượng lạnh lẽo của Phong Dạ Hàn, chỉ hốt hoảng vài câu lại cảm thấy lắm mồm: "Ta. . . . . . Ta nhất thời sợ nên. . . . . . liền. . . . . ."
Nhìn Ngạo Tình một dạng cô gái nhỏ lám sai mà hốt hoảng, Phong Dạ Hàn tức xạm mặt lại, nha đầu hư này thích ngủ, hắn cũng không phải không biết, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ cười một tiếng, lạnh nhạt nhìn Sở Mộc Hi một cái, liền ra khỏi lều.
(Nguyên văn đoạn trên là: Nhìn ngạo chuyện một bộ cô gái nhỏ làm việc gì sai hốt hoảng, phong Dạ Hàn tức xạm mặt lại, này hư nha đầu thích ngủ, hắn cũng không phải không biết, một ngủ gật , kiên trì. Nghĩ rất cũng lạ không đứng lên, lại không bỏ được, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ cười một tiếng, một thanh vung lên ngồi liệt ở trên nệm ngạo chuyện, lãnh liếc mắt một cái sở mộc hi, liền ra khỏi lều. Ta không hiểu nên đã lượt bớt)