"Quạt Bằng Vũ!"
Kim Yeong đau đớn gào lớn, nhưng lúc này không thể phân tâm!
Lão biết nếu không nhanh chóng nghĩ cách chặn cây trường thương đen kia, kết cục của lão sẽ giống như quạt Bằng Vũ, bị xuyên thủng một lỗ lớn, hồn phi phách tán!
"Vô Cực Toàn Phong Toản !! " Kim Yeong giận dữ gầm lên, vô số kim quang bùng phát, toàn thân lão biến thành màu vàng sẫm.
Lão duỗi thẳng người, hai tay áp sát vào nhau, cả người xoay tròn với tốc độ cực nhanh, giống như một mũi khoan vàng lao thẳng về phía cây trường thương đen kia!
“Âm!"
Mũi khoan và cây trường thương đen va chạm, phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa!
Tiếp theo đó là tiếng kêu thảm thiết của Kim Yeong.
Công kích mãnh liệt của lão đã bị cây trường thương đen dễ dàng đánh tan, hai cánh tay lão đã nổ tung, nhuộm đầy máu tươi, thân thể bị đánh văng ra xa hàng chục mét, nặng nề đập xuống đất.
"Tiền bối Kim Yeong!"
Nhìn thấy cảnh này, hai mẹ con Jeon In Hyeon và Kim So Ah lập tức chạy tới, đỡ Kim Yeong dậy.
Cả hai phát hiện Kim Yeong đã không còn giữ được khí thế hùng hổ như ban đầu, lúc này, lão như già đi hàng chục tuổi, hai bên tóc mai bạc trắng, khuôn mặt bê bết máu.
Nhìn lão như vậy, hai mẹ con Jeon In Hyeon và Kim So Ah sững sờ, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng!
Kim Yeong đã thành ra như này thì sao mà đánh tiếp được nữa? Đám người Thần tộc Ám Duệ kia quá mạnh!
Hai bên chạm trán, đám người đó chỉ dùng một chiêu duy nhất đã đánh trọng thưong cuong gia Nua bước Hư Cảnh Klm Yeong !!
"Nếu lão có thể đột phá đến Hư Cảnh chân chính, nhất định có thể chặn được cây trường thương đen đó, đáng tiếc, lão vẫn quá kém cỏi rồi!" Khóe miệng Kim Yeong nhếch lên một nụ cười cay đắng.
Hư Cảnh và Võ Thần Cảnh là hai cấp bậc hoàn toàn khác nhau, Hư Cảnh chính là bước then chốt để người luyện võ bước vào con đường tu tiên ...
Chỉ khi đạt đến Hư Cảnh, người luyện võ mới chính thức mở ra một chân trời mới, mới cảm nhận được thế nào là trời cao biển rộng, thỏa sức giang cánh tung bay.
"Thực ra, dù hôm nay ngươi có bước vào Hư Cảnh chân chính cũng vô dụng!" Ám Vô Tà lên tiếng cười nhạo.
“Hừ! Kẻ thắng thì muốn nói gì mà chả được!" Kim Yeong lắc đầu nói.
"Ngươi vẫn chưa cam tâm sao? Ngươi quên năm đó cường giả của nước các ngươi đã chết thảm như thế nào rồi sao? Tên đó cũng là cường giả Hư Cảnh đấy còn gì? Trong mắt tộc ta, dù là Hư Cảnh hay cảnh giới nào đi nữa cũng đều như nhau cả thôi!" Ám Vô Tà lạnh lùng lên tiếng.
Lời hắn ta vừa dứt, sắc mặt Kim Yeong đã xám ngoét như tro tàn!
Jeon In Hyeon, Kim So Ah, thậm chí cả Kim Myeong đứng cách đó không xa cũng đều lộ rõ vẻ tuyệt vọng ...
Đây chính là sức mạnh của Thần tộc sao?
Chỉ mới để lộ phần nhỏ sức mạnh thôi mà đã có thể nghiền nát tất cả, khiến người khác hoàn toàn mất đi ý chí chống cự!
Vậy mà bọn họ còn định bày mưu tính kế, hại người của Thần tộc, thật chẳng khác nào châu chấu đá xe, yếu ớt không chịu nổi một đòn!
Giờ phút này, trong số những người có mặt tại đây, chỉ còn mỗi Lâm Phong là vẫn giữ được dáng vẻ bình thản.
Nói thật, thực lực mà Thần tộc Ám Duệ vừa thể hiện đúng là có chút ngoài dự đoán của Lâm Phong, nhưng cũng chỉ khiến anh bất ngờ chút mà thôi!
"Lâm Phong, ngươi còn gì muốn nói nữa không?" Ám Vô Tà quay sang, nhìn về phía Lâm Phong, trên mặt đầy vẻ trêu tức.
Kim So Ah và những ngưoi khác nghe vay cung dồng loạt nhìn về phía Lâm Phong.
Trong mắt bọn họ, thực lực của Lâm Phong chắc cũng gần ngang ngửa với Kim Yeong.
Giờ Kim Yeong đã bị thương, một mình Lâm Phong làm sao đấu lại Ám Vô Tà, thất bại cung chỉ la vấn đề sớm muon mà thôi!
"Nếu Thần tộc Ám Duệ mấy người mạnh như vậy thì đã có thể dễ dàng quét sạch các thế lực ở Trung Á, tại sao phải trốn trong bóng tối làm gì?" Lâm Phong hơi khựng lại một chút, rồi nghiêm túc nói tiếp: "Hay tộc mấy người giống như loài gián, chỉ thích nấp trong những góc tối tăm, ẩm ướt vậy?"
Nghe câu này, nụ cười châm biếm trên mặt Ám Vô Tà lập tức cứng đờ.
Hắn ta không ngờ đến nước này rồi mà tên nhân loại trẻ tuổi trước mặt vẫn còn dám lên tiếng sỉ nhục Thần tộc Ám Duệ bọn họ!
"Đúng là thứ ngu xuẩn! Không biết sợ là gì!"
"Từ thời Thượng Cổ đến nay, Thần tộc Ám Duệ bọn ta luôn là chủng tộc đỉnh cao của thế giới này, Thần Tổ của tộc bọn ta chính là sự tồn tại bất khả chiến bại, đứng trên vạn vật! Phải có lý do riêng thì tộc bọn ta mới ẩn mình trong bóng tối !!! Loại ngu xuẩn như ngươi sao mà hiểu được chứ?" Ám Vô Tà lạnh lùng đáp trả.
"Cứ nói trắng ra là yếu đi, nếu đủ mạnh thì mấy người đã xuất hiện, xưng hùng xưng bá khắp nơi rồi đúng chứ? Thiên Sứ Thần tộc ở phương Tây coi vậy mà mạnh hơn mấy người người nhiều!" Lâm Phong hờ hững nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!