Một mãnh hổ dữ to lớn quá!
Mãnh hổ này, e rằng Võ Thánh thông thường cũng chưa chắc đối phó được, chỉ sợ chỉ có Võ Thần mới có thể đối phó được!
"Giáo chủ đại nhân, là người Đại Hạ bị bao vây, chúng ta có nên giúp không?"
Một giáo sĩ Thiên Chủ Giáo khẽ hỏi.
Nghe vậy, Hồng Y Đại Chủ Giáo liếc nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Park In Bo!
Ở hiện trường có rất nhiều người, thậm chí có mấy cường giả võ thần!
Nhưng chỉ có một mình Park Inbo là cường giả Hư Cảnh!
Nhìn dáng vẻ Park Inbo như đang xem kịch hay, lúc này ai ra tay giúp đỡ, e rằng sẽ đắc tội với gã!
Nghĩ vậy, Hồng Y Đại Chủ Giáo khẽ lắc đầu nói: "Chúng ta không có giao tình gì với người Đại Hạ, việc cấp bách là tìm Giáo Hoàng đại nhân, những việc khác đừng can thiệp để tránh rắc rối!"
“Đã rõ!"
Giáo sĩ cung kính gật đầu, sau đó lại nhìn đám võ giả Đại Hạ trong chiến trường với ánh mắt đầy thương cảm.
Những võ giả Đại Hạ này thực lực quá yếu!
Là nhóm đầu tiên theo Lâm Phong tiến vào thì sao?
Cũng chỉ là bia đỡ đạn mà thôi ...
Kim Myeong cường giả nước H dẫn theo con gái Kim So Ah cũng đang chăm chú nhìn vào hiện trường.
Có thể thấy, hai cha con rất thận trọng, ẩn mình trong bóng tối quan sát, chờ cơ hội hành động.
"Lại là người Đại Hạ! ba, chúng ta có nên lên giúp không? Dù sao trước đây Lâm Phong cũng đã giúp chúng ta!"
Kim So Ah hạ giọng hỏi.
Nghe vậy, Kim Myeong do dự không quyết!
Nếu chỉ có ông ta và con gái ở đây, thì ông ta chắc chắn sẽ ra tay mà không chút do dự. Với thực lực của ông ta, đối phó một con yêu thú tam giai hoàn toàn không thành vấn đề!
Nhưng hiện tại có quá nhiều người quan sát!
Một khi ra tay, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của đám đông, sau này muốn khiêm tốn cũng không được nữa!
"Thôi bỏ đi! Hiện giờ bí cảnh Tây Hải dị biến, tình hình không rõ ràng! Không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, chúng ta nhất định phải khiêm tốn mới có thể sống sót!"
"Hơn nữa, chỉ là mười mấy võ giả bình thường của Đại Hạ, chết thì cứ chết thôi!"
Kim Myeong hạ giọng đáp lại.
Nghe lời ba, Kim So Ah tho dài trong lòng, trong đầu không khỏi hiện lên hình bóng của Lâm Phong.
Khoảng thời gian này, cô ta luôn nhớ tới Lâm Phong.
Mỗi khi nghĩ đến cảnh mẹ cô từng lấy cô làm điều kiện nhờ Lâm Phong giúp đỡ, nhưng anh lại khinh thường từ chối, trong lòng cô ta không khỏi nhói đau ...
Lúc này, trong số mười mấy võ giả Đại Hạ trên chiến trường, chỉ còn tám người đang gắng gượng chống chọi!
Năm người là Võ Hồn Cảnh, ba người là Tông Sư Hậu Kỳ!
Cũng đúng thôi!
Kẻ yếu không có ngoại giao!
Ở nơi này, họ đặt hy vọng sống sót vào người khác, mong chờ người khác giúp đỡ, quả thật rất nực cười!
'Mấy anh em, lát nữa ta sẽ dốc toàn lực cầm chân con súc sinh này, các người có thể chạy xa bao nhiêu thì chạy!"
"Nhớ lấy, sống sót quan trọng hơn tất cả!"
Một trung niên trầm giọng nói.
Ông ta tên là Vương Phú Quý
là người duy nhất trong tám người đạt đến đỉnh phong võ hồn!
Cũng chính nhờ ông ta chống đỡ sự tấn công chính diện của mãnh hổ, mọi người mới có thể kiên trì đến bây giờ!
Nhưng lúc này tình trạng của ông ta cực kỳ tệ, quần áo đã nhuốm đầy máu, bụng còn bị móng vuốt mãnh hổ cào rách, tạo ra mấy vết thương lớn nhìn rất đáng sợ!
"Anh Phú Quý! Chung tôi không phải kẻ ham sống sợ chết!"
"Chạy sao? Chúng ta cùng nhau liều mạng thôi! Cùng lắm mười tám năm sau lại là một hảo hán!"
"Ha ha, đúng vậy! Trước đây nếu không có Lâm đại nhân cứu giúp, chúng ta đã bị tiểu người Nhật giết rồi! Còn gì phải sợ!"
Bảy võ giả khác đồng loạt cười lớn.
Nhưng cơ thể họ khe run ray, chứng tỏ nỗi sợ hai trong lòng!
Họ không sợ sao?
Sợ!
Rất sợ!
Đối diện sống chết, ai mà không sợ?
Nhưng trên đời này có nhiều thứ còn quý giá hơn mạng sống, thứ đó chính là niềm tin!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!