Trần Thiên Hủ cố chấp trả lời.
Ngu ngốc!
Lâm Phong bó tay với người anh vợ này thật rồi!
Anh tàn nhẫn nói thẳng:
“Anh chỉ là một võ giả Địa Cảnh đỉnh phong thôi, còn người phụ nữ này có mị thể trời sinh, tu luyện Mị thuật, ngay cả Võ Hồn Cảnh bình thường ở trước mặt cô ta chắc cũng sẽ mê mẩn sắc đẹp của cô ta thôi! Anh nghĩ cô ta sẽ thích anh à?”
“Cô ta tới đây rất có thể là để tìm tôi!”
Adv
“Đờ mờ cậu! Cô ấy đâu có quen cậu, tại sao lại tìm cậu?”
Trần Thiên Hủ hoàn toàn không tin.
Nhìn thấy cảnh này, những người khác đều tỏ ra ngạc nhiên và nghi hoặc.
Mị thể trời sinh gì cơ?
Adv
Mị thuật gì cơ?
Họ là võ giả trần tục nên không hiểu hàm ý trong những lời này cho lắm.
Chỉ có Trần Bắc Huyền khẽ biến sắc mặt như thể biết gì đó…
“Lâm Phong, anh có hiểu lầm gì không? Em thấy cô Vũ Tình có vẻ tốt bụng lắm mà!”
Lúc này, Trần Y Nặc nhỏ giọng hỏi.
“Anh Lâm Phong, anh hiểu lầm em thật rồi!”
Tô Vũ Tình nhân cơ hội lên tiếng.
Lúc này trong lòng cô ta như có sông dời biển lấp, không ngờ Lâm Phong lại dễ dàng nhìn thấu lai lịch của mình!
Kể từ khi xuống núi cho tới nay, đây là lần đầu tiên cô ta gặp tình huống này!
Lâm Phong không cảm xúc, tay phải từ từ bóp chặt hơn khiến mặt Tô Vũ Tình đỏ lên, sắp không thở nổi nữa!
“Tôi hỏi lại lần cuối, cô là ai? Đến nhà họ Trần vì mục đích gì? Nếu không thì phải chết!”
Trong lời nói của Lâm Phong đầy sát ý.
Y Nặc và con gái đang ở nhà họ Trần, anh nhất định sẽ không để bất cứ kẻ nào gây nguy hiểm tới tính mạng của họ!
“Lâm Phong, cậu dừng tay lại đi!”
Nhìn thấy cảnh này, đám người Trần Thiên Hủ lập tức xông lên định ngăn cản.
Nhưng Lâm Phong chỉ nhìn lướt qua họ, họ liền cảm thấy trái tim mình như sắp tan vỡ, mặt mũi tái nhợt, đứng đơ ra tại chỗ.
…
“Tôi… Tôi nói! Anh buông tôi ra trước đã!”
Tô Vũ Tình chật vật lên tiếng.
Lâm Phong khịt mũi, thẳng tay ném Tô Vũ Tình xuống đất.
Tô Vũ Tình bò dậy thở hồng hộc, mất một lúc lâu sau mới thở bình thường lại.
Cô ta nhìn Lâm Phong với vẻ mặt phức tạp.
Sao người đàn ông này lại khác hẳn so với những người đàn ông mà cô ta từng gặp trước đó vậy nhỉ, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào cả.
“Thật ra tôi không có ác ý đâu, là phó bộ trưởng bảo tôi đến tìm anh! Ông ấy muốn khuyên anh than gia dự án Người được chọn, cống hiến cho nước nhà!”
Tô Vũ Tình chậm rãi giải thích.
“Nói vậy có nghĩa là cô là người của bộ chấp pháp?”
Ánh mắt Lâm Phong khẽ chớp.
“Đúng vậy! Tôi là tổ trưởng tổ năm của bộ chấp pháp!”
Tô Vũ Tình gật đầu.
Cô ta sợ Lâm Phong rồi đấy!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!