Lông mày của cậu đầy vẻ tự hào,hận không thể để nhiệt huyết dâng trào của minh tuôn ra.
Phấn chấn vô cùng.
Cậu ta thực sự đã đứng trên đỉnh
của Thành phố Thiền Thành.
Đây như là một giấc mộng, gió lớn thổi qua, thụ sủng nhược kinh trong vô số ánh mắt.
Tống Thu ngẩng cao đầu.
Gia đình nhà họ Tống cũng rất hào hứng với màn này.
Thắng! Người chiến thắng cuối cùng không ngờ lại là gia đình nhà họ Tống.
Không ainghĩ tới cái kết này.
“Tất cả những thứ này đều nằm
trong dự liệu của Sở Trần sao?”
Tống Nhan nhìn Sờ Trần trên đỉnh lôi đài.
Nhẹ nhàng ném một triệu.
Bây giờ có vẻ như điều này đại biểu sự tự tin cùa Sở Trần.
“Hahaha!”
Hạ Bắc không biết nói gì, chỉ là không nhịn được cất tiếng cười to.
Cả thành phố đều cho rằng Hạ Bắc là một kẻ ngốc, cho Sở Trần
một triệu đồng, nhưng bây giờ, Hạ Bắc có thể tưởng tượng có bao nhiêu người ghen tị với số tiền triệu đồng của anh ta.
Một ăn hai mươi.
Một triệu biến thành hai mươi triệu trong nháy mắt.
Hoàng Ngọc Hải sắc mặt tái nhợt, tái nhợt, toàn thân khẽ run.
Tại góc độ của nhà cái, họ thích nhất là loại không được chú ý này, tuy nhiên, cái cửa không chú ý của nhà họ Tống lại có tỷ lệ cược cao,hơn nữa lại có số tiền
cược hơn một triệu đã đặt.
Hoàng Ngọc Hải muốn thừa dịp buổi lễ đoạt Thanh để kiếm tiền một phen, nhưng cuối cúng lại là chỗ để Sở Trần kiếm hời.
Tất cả những con mắt đều hướng mắt nhìn.
Chiêng trống vang trời
“Tiểu Thu.”
Sở Trầnhô một tiếng.
Tống Thu lập tức hiểu ra, thần sắc cao hứng.
Bước cuối cùng, thời khắc đoạt Thanh.
Tiếng trống chấn động linh hồn.
Sư tử nhảy lên cao, xuyên qua ánh sáng mặt trời tư thế tiêu sái.
Bức “Thanh’ dài trượt xuống.
“Hoàng Đồ Bá Nghiệp trong lúc nói cười, không thắng nhân gian một cơn say.”
Khí thế hào hùng, nhất bút nhất hoạ, cho người ta một loại kim qua thiết mã, anh hùng phóng khoáng cảm giác.
Lúc này, ánh mắt của vô số người đều bị lời này hấp dẫn.
Trong chớp mắt, vô số ánh mắt tất cả mọi người đều bị cái này một bức chữ hấp dẫn.
Chiến dịch tìm ‘Thanh’ trong toàn thành phố của Hoàng lão gia tử đã thu hút được vô số bài gửi về của người dân.
Nhiều người hy vọng rằng việc được Hoàng lão gia tử lựa chọn là một vinh dự lớn.
Khi câu trả lời cuối cùng được tiết lộ, mọi người không còn thời gian
để thất vọng, mà đắm chìm trong ý cảnh nghệ thuật của bức chữ này.
“Cảnh giới của tác giả cao đến mức nào.”
“Đây chắc chắn là xuất thân từ bậc thầy thư pháp Trung Quốc.”
“Chữ ký cuối cùng… mẹ kiếp, là Sờ Trần!”
Nhãn cầu của nhiều người sắp rơi ra ngoài và hóa đá.
Tống Gia, Sở Trần! Bốn chữ này cực kỳ dễ thấy.
Sở Trần, người vừa giành chức vô địch, hóa ra lại là người được Hoàng lão gia tử chọn.
Một văn và một võ, văn võ song toàn.
Hôm nay, cái tên Sở Trần chắc chắn đã vang vọng toàn thành phố.
“Hoàng Đồ Bá Nghiệp trong lúc
nói cười, không thắng nhân gian một cơn say.”
Tiểu Vô Ưu lẩm bầm nó, từ lúc này, cái tên Sở Trần đã in sâu vào tâm trí cô.
“Mặc dù hôm nay là đại lễ của nhà họ Hoàng, nhưng tiêu điểmlại là anh em của tôi.”
Hạ Bắc cười, vẻ mặt đầy tự hào.
Hắn vì Sở Trần hôm nay đoạt Thanh cảm thấy kiêu ngạo.
Tống Nhan ánh mắt không hề rời khỏi Sờ Trần, rung động nhất
thời, trong đáy mắt hiện lên một tia lo lắng nhàn nhạt.
Bởi vì, bức chữ này không phải củaSỞ Trần.
Hôm nay, Sở Trầnmột lần đoạt Thanh, một tiếng hót làm lên kinh người, nếu như bị người phát hiện, tại hắn viết Thanh bên trên, giở trò dối trá, như vậy, Sở Trần sẽ từ chỗ cao hung tợn ngã xuống, bị người thóa mạ chế nhạo.
Trên đời này chưa bao giờ thiếu những kẻ ghen ăn tức ở, huống chi là những kẻ sa cơ lỡ vận.
Tống Thiên Dương ánh mắt cũng cố định, có chút lo lắng, hắn nói nhỏ nói: “Hoàng ngũ gia đưa đám người Mục Dương đi, bọn họ trước mặt Hoàng ngũ gia không biết có nói gì không?”
Tại đây có hình ảnh