“Làm sao ngăn? Hai chân có thể bay nhanh hơn trên bầu trời không?”
“Lính đặc chủng của Cục hỏa thần quả nhiên cường đại, nhóm Phạm Thiên hao hết tâm tư cũng không có cách nào giải quyết đám chim lạ này, nhưng bọn họ mới xuất hiện không bao lâu, liền đánh đuổi đám chim lạ.”
Những con chim lạ dày đặc giương cánh bay đi.
Akado có chút ngây người đi tới trước mặt Salaman: “Salaman tướng quân, đây…”
Chỉ trong nháy mắt, chim lạ gần núi Trùy Hằng đã đi hơn phân nửa.
Chúng nó chạy trốn, đều là cùng một phương hướng, tốc độ cực nhanh.
Ánh mắt Salaman nhìn về phía tiểu đội đặc chiến gen của Cục hỏa thần.
Đồng tử Akado co rụt lại một chút, nhất thời phảng phất như hiểu được cái gì đó.
Lúc này, có người cũng kinh hô.
“Hướng đàn chim kỳ lạ chạy trốn… đó không phải là hướng của đường biên giới giữa An Quốc và Hoa Hạ sao?”
“Với tốc độ của đám chim lạ kinh hãi này, chằng phải là rất nhanh có thể vượt qua núi Cường Lạp, tiến vào biên giới Hoa Hạ sao?”
“Dường như… thật đúng là như vậy.”
Rất nhiều người đều giật mình nhận ra, đợt này của nhóm Phạm Thiên quả thực là thao tác cực hạn, thậm chí còn lấy việc hy sinh chiến sĩ của nhóm Phạm Thiên làm cái giá phải trả, cho dư luận quốc tế một lời giải thích, đám chim lạ… vẫn là đi tới biên giới Hoa Hạ.
Đến tình trạng này, không ai còn có thề đi chỉ trích nhỏm Phạm Thiên là cố ý, dù sao, nhóm Phạm Thiên đã liều mạng cùng đàn chim lạ đối kháng, nếu như không phải Cục hỏa thần xuất hiện, nhóm Phạm Thiên còn phải hy sinh càng nhiều người.
Lúc này, khoảng cách Giang Ánh Đào truyền tin trở về đã trôi qua bảy tám phút.
Trên đường biên giới Hoa Hạ, các chiến sĩ đã sớm nhận được mệnh lệnh, hơn nữa nhanh chóng vũ trang lên, làm tốt cồng tác phòng ngự.
“Tuyệt đối không thể để cho một con chim lạ bay lên biên giới Hoa Hạ.” Tống phụ trách biên phòng núi Cường lạp, Hoàng Quốc Hoa.
“Các điều tra viên xâm nhập vào nội địa đã tranh thủ đủ thời gian bố trí một tuyến phòng ngự cho chúng ta.” Thanh âm của Hoàng Quốc Hoa vang dội: “Nhiệm vụ của chúng ta, là bảo vệ biên giới, sáu mươi phút. Có thề làm được không!”
“Được!”
“Được!”
“Được!”
Tiếng đáp lại vang vọng khắp núi Cường Lạp.
Bạch Tiêu Vân khoanh chân ngồi trên tảng đá lập tức bừng tỉnh, mở mắt ra, nhìn ra xa xa, bên tai truyền đến thanh âm của các chiến sĩ cùng với từng tiếng bước chân dồn dập.
Bạch Tiêu Vân đứng lên, hắn ý thức được chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.
“Biên phòng đột nhiên khẩn trương lên, chẳng lẽ là đàn chim lạ sắp tới?” Bạch Tiêu Vân tìm được Hoàng Quốc Hoa.
Giang Ánh Đào phân phó Bạch Tiêu Vân thời điểm bảo vệ biên giới, cũng giao phương thức liên lạc của Bạch Tiêu Vân cho Hoàng Quốc Hoa.
Trong vòng nửa giờ, đàn chim kỳ lạ sẽ tấn công biên giói núi Cường Lạp.
Bạch Tiêu Vân nhất thời tinh thần chấn động.
Hít sâu một hơi, áp chế chiến ý trong lòng.
“Ta tới bảo vệ biên giới này.” Bạch Tiêu Vân chấn thanh mở miệng.
Hoàng Quốc Hoa không chần chờ, lập tức phân công nhiệm vụ cho Bạch Tiêu Vân.
Bạch Tiêu Vân là cường giả cấp bậc đỉnh phong của võ đạo tông sư, có hắn tham dự thủ hộ biên tuyến, có thể chia sẻ rất nhiều áp lực của các chiến sĩ khác.
“Đàn chim lạ biến dị rất mạnh.” Hoàng Quốc Hoa đương nhiên một đêm đều lưu ý chiến dịch núi Trùy Hằng: “Sức chiến đấu cùa biên giới chúng ta bây giờ rất khó ngán cản đàn chim lạ xâm lấn, cho nên, tôi đặt chiến trường đầu tiên đặt ở trong hẻm núi lớn này.” Hoàng Quốc Hoa mở bản đồ ra: “Hai bên hẻm núi là vách đá dựng đứng, đồng thời cũng là nơi mà đàn chim kỳ lạ phải đi qua. Trong khoảng thời gian này tôi đã lưu ý tình huống cùa đàn chim quái dị, chúng trong thời gian rất dài cũng không bay cao, chúng ta hoàn toàn có thề bố trí trên hẻm núi một chút…” Ánh mắt Hoàng Quốc Hoa nhìn về phía Bạch Tiêu Vân.