Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xà Đại Nhân (full) - Long Duy (Truyện tác giả: Giang Hà)

Mặc Dạ nhìn tóc tôi đang cạo, một lọn dài trượt theo mặt rơi xuống đất. Giống như có ý thức vậy, từ từ giãy dụa.

"Nhịn một chút." Mặc Dạ ấn đầu tôi, tay nhẹ nhàng chạm một cái. Mấy lọn tóc rơi xuống, trong nháy mắt cháy bùng. Mùi cháy khét nồng nặc tỏa ra, tóc bị lửa đốt cháy, hai bên xoáy tròn, tiếng tí tách vang dội, lại như có tiếng gào thét. "Tóc cháy đều thế, ngay cả nilon cháy cũng vậy, đều co lại"

Mễ bà Tần ôm A Bảo, vừa nhìn vừa an ủi tôi. Tôi cười với A Bảo một cái, hít sâu một hơi, nói với Mặc Dạ: "Cạo đi." Ánh mắt A Bảo nhìn tôi còn hơi sợ, nằm ở trong ngực mễ bà Tần , có chút nghi hoặc nhìn tôi.

Có lẽ ở trong mắt nó, tóc dài như vậy, chính là Phù Ngàn muốn giết nó, không phải là tôi. "Nhịn một chút." Mặc Dạ thanh giọng nghẹn ngào, ấn tóc tôi: "Nhanh thôi" Hắn vừa dứt lời, tôi cũng cảm giác đầu thắt lại, theo đó là cơn đau nhói truyền tới. Bên tai có tiếng "hạt rat" vang lên, mùi khét nồng nặc truyền tới.

Tiếp theo Mặc Dạ vung tay lên, một bó tóc to đen nhánh bị ném vào giữa đống lửa. Tôi chỉ cảm thấy trên đầu trầm xuống, cả người thật như vừa cởi bỏ bộ quần áo nặng nề, thoải mái rất nhiều. Đồng tóc đen kia trong lửa dường như vẫn muốn bò ra, nhưng vì lửa nóng, từ từ nằm xuống. Tôi đưa đay định sờ đầu mình, Mặc Dạ vẫn giữ trên đó: "Hay là cạo hẳn đi." Sợi tóc lòa xòa hai bên mặt, đột nhiên tôi hơi hiểu tại sao Mặc Dạ và Liễu Đông Phương luôn hỏi về tóc tôi.

Có lẽ là bởi vì tóc ngắn rất nhiều, hoặc do vừa rồi bị đau, lần này Mặc Dạ cạo chỉ hơi đau nhói, giống như lâu lâu bị kim châm một cái.

Sau khi xong, Mặc Dạ nhẹ nhàng phất ống tay áo, cuốn tất cả tóc thừa vào ánh lửa. Tôi lại sờ cái đầu trụi lủi của mình, có vẻ phải mua mũ che thôi, nếu không đầu trọc sẽ thành dấu ấn của tôi mất. "Ta và Liễu Đông Phương chuẩn bị đốt hết tà quan, đến lúc đó cũng cần khai quan, chờ chuẩn bị xong, bọn ta gọi em" Mặc Dạ đưa tay trêu chọc A Bảo.

Khẽ cười với tôi, nói: "Em nghỉ ngơi cho khỏe, chuẩn bị xong bên kia ta lại tới tìm em." Đồng thời xuất hiện hai cái tà quan, hơn nữa còn nuốt một cái khác, Mặc Dạ nhất định sẽ tương đối bận rộn. A Bảo thấy đầu tôi trọc lóc, lập tức vui vẻ, vỗ tay kêu "Ừ mà" "Ừ mà ". "Bà đun nước lá ngải, tắm đi, đi bỏ mùi hôi đi." Mễ bà Tần thêm chi vào lửa, đốt lửa lớn hơn.

Tôi cười với A Bảo rồi mới đi tắm. Tắm lá ngải rất thoải mái, tôi tắm xong, A Bảo cũng đã ngủ, mễ bà vẫn thả nó trên giường, bà thì trông đống lửa. Lúc này mặc dù đã rạng sáng, nhưng tôi không hề buồn ngủ, kéo cái ghế, ngồi bên cạnh mẽ bà Tần. Giúp bà đi thêm củi, thỉnh thoảng kéo những cục than phía dưới, đốt thành tro. Mễ bà Tần cũng không ngừng nghiêng đầu nhìn tôi: "Cháu đang lo lắng cái gì?"

"Tà quan" Tôi cầm kẹp gỗ cháy, cười khổ nói: "Theo lời Mặc Dạ nói, tổng cộng có tám cái. Giờ chúng ta mới tìm thấy năm cái, còn lại ba cái chỉ sợ sẽ lợi hại hơn."

"Có xà quân ở đây, cháu sợ cái gì?" Mễ bà Tần ho khan cười khẽ. Tôi đặt cái kẹp trên mặt đất, nhìn mễ bà Tần : "Nhưng cháu có cảm giác không đúng." Những tà quan này ảnh hưởng tới tôi quá lớn, cứ mỗi lần mở tà quan, tôi giống như ngày càng đến gần Phù Ngàn.

Nếu như tám cỗ quan tài tà quan này do ba mẹ tôi chế tác, bọn họ chắc hẳn không mong chuyện này. Còn ông Hồ, trên người ông ta rõ ràng có vấn đề lớn, nếu không Mặc Dạ sẽ không để cho tôi nhìn.

Mễ bà Tần chuyển mắt nhìn tôi, trầm giọng nói: "Cứ tiến một bước tính một nước đã." Bà nói cũng có lý, bây giờ tôi không cả có tâm tư tra hỏi bà. Chờ da rắn và chuột chết đều bị đốt thành tro, chân trời sáng dần, có vẻ lại là một ngày mới.

Tôi về giường ngủ, trong mơ luôn cảm giác có thứ đè lên mình, nhưng đưa tay sờ nhưng lại không có gì. Cứ mơ màng như thế ngủ tới trưa thì nóng quá nên tỉnh. Tiêu Tinh Diệp hình như ở dưới gọi tôi: "Long Duy, Long Duy."

Lúc tôi mặc quần áo xuống, chỉ thấy anh ta hình như rất kích động, cầm điện thoại di động nói với tôi: "Mẹ, sao trước đây tôi không phát hiện ra cô nhẫn tâm thế chứ."

Trên màn hình điện thoại anh vẫn là phòng trực tiếp của Lưu Thi Di.

Nhưng lần này người phát trực tiếp không phải Lưu Thi Di, mà là mẹ cô ta. Bà mặc đồ táo bạo hơn Lưu Thi Di, vì vóc người tương đối đầy đặn, nên trông càng quyến rũ.

Bên cạnh có con trăn vàng, bà ta khoa trương phóng đại tư thế cuốn lấy con trăn, hướng về phía ống kính cười ma mị, là cái lưỡi chẻ đôi như rắn, nói lời khiêu khích.

Quà trong phòng bay lả tả, Tiêu Tinh Diệp thấy vậy không ngừng kêu to: "Bà ta có ý gì đây?" "Kiếm tiền." Tôi liếc mắt một cái. Tà quan nhà họ Lưu còn mạnh hơn ở thôn, nhà họ Trần, nhưng lại kết thúc như vậy. Tôi cũng mệt quá rồi, không muốn để ý tới nữa. Cùng A Bảo xem phim hoạt hinhd, lại giúp mễ bà Tần dọn nhà một chút.

Nấu cơm, giặt quần áo, chơi cùng A Bảo. Tiêu Tinh Diệp cứ như rất bận rộn, không ở yên, cùng ăn xong cơm tối thì lái xe bán tải mới mua đi luôn. Trong mấy ngày sau đó, Mặc Dạ hình như cũng bề bộn nhiều việc, mãi không tới. Hiếm khi tôi yên lòng, dạy A Bảo nói chuyện thật tốt, lại cùng mễ bà Tần nghiên cứu rượu rắn. Sau khi so sánh cặn của rượu ban đầu, quả thực không tìm được nguyên nhân. Cuối cùng tôi vẫn lấy can đảm chờ lúc buổi tối, cầm đèn pin, ra ruộng lúa bắt một con rắn về. Theo như mễ bà nói, dùng rượu mạnh rửa sạch da rắn trước, lúc này mới cho vào rượu thuốc đã ngâm từ trước.

Con rắn kia bị ném vào thuốc trong rượu, không ngừng đâm vào thành bình, thật giống như muốn đi ra, đáng tiếc chai đã được đóng chật.

Rượu rắn bình thường cũng phải ngâm mấy năm, tôi cũng không biết có được hay không, dù sao cũng ngâm thử một chút. Không có rắn thì rượu thật giống như không có linh hồn. Những thanh niên sống phụ thuộc vào rượu rắn lại đến, khi thấy tôi làm được rượu rắn, lại thúc giục tôi. Bọn họ tìm được rượu rắn bên ngoài rồi, cũng không uể oải như trước, cũng không gấp. Lúc Mặc Dạ tới tìm tôi, tôi đang dẫn A Bảo chơi trước nhà mễ bà Tần.

Trường học đã bắt đầu để nghỉ hè, thỉnh thoảng có vài bạn cầm phần thưởng vui vẻ về nhà. A Bảo nhìn người ta cầm giấy hồng giấy vàng, rất hâm mộ, chạy ra ngoài đuổi theo. Tôi vội vàng ôm nó trở về, nhìn vẻ mặt những đứa trẻ kia tôi cũng không khỏi giật mình. Bọn họ đều được nghỉ hè, kỳ tuyển sinh đại học đã qua rồi. Tôi và Trương Ngọc Chi, còn có Long Thiền, cuối cùng đều đã bỏ lỡ. Ôm A Bảo vừa quay người, đã thấy Mặc Dạ, hắn đứng dưới mái hiên, trầm mắt nhìn tôi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận