Tôi nhờ A Vấn chăm sóc cho Trương Ngọc Chi, rồi cầm điện thoại cô ấy tới cửa hàng quần áo trẻ em, mua hai bộ đồ và tã lót cho A Bảo, mặc một bộ cho cậu bé trước, còn mấy món khác thì để lại cửa hàng.
Lúc mặc đồ, nhân viên bán hàng luôn nhìn A Bảo gần như trần truồng: “Nhà cô không có bộ đồ nào sao? Có cần mua thêm mấy bộ nữa không?”
Cô ta vươn tay định mặc giúp tôi, A Bảo đeo khẩu trang, nhe răng gầm gừ về phía cô ta, tôi vội bế cậu bé lên.
Rồi lại mua thêm địu em bé có ghế ngồi cho A Bảo, để tránh cậu bé không vui sẽ bò ngoài, lúc này tôi mới cưỡi xe điện của Trương Ngọc Chi tới địa giới Tào Sơn.
Trước đây Tào Sơn đầy cây Táo, như thể trên trấn này chỉ có một loại cây này, trường học cấp hai của tôi còn tổ chức đi hái táo.
Ba tôi sợ tôi trèo cây xảy ra chuyện, nên cố ý bảo mẹ tôi đi theo.
Đó là lần đầu tiên mẹ tôi theo tôi không rời một tấc, sợ tôi chạy loạn, hái được táo bà ấy sẽ rửa cho tôi ăn, rồi trò chuyện, hỏi tôi sau này muốn làm gì.
Lúc đó tôi rất vui, nói rất nhiều chuyện với bà ấy, nên giờ không nhớ nổi, nhưng tôi vẫn nhớ lúc đó tôi rất phấn khích, có lẽ đó là lần đầu tiên tôi và bà ấy thân thiết như vậy.
Giờ nhớ lại, thật mỉa mai.
Bọn họ sợ tôi đi qua ranh giới đó, nên mới đi theo tôi.
Tào Sơn cũng không xa, ranh giới đó nằm bên bờ lạch dưới chân núi phía Nam, tôi lấy con lạch làm ranh giới, sẽ an toàn hơn.
Lần trước tới hái táo, mấy người Trương Ngọc Chi gọi tôi tới con lạch mò cua, nhưng mẹ tôi không cho đi, còn lôi kéo tôi.
Tôi nhìn cột mốc ranh giới bên con lạch, lúc này vẫn chưa có ai, A Bảo thấy nước thì định xuống nghịch, nên tôi phải giữ cậu bé lại.
Cậu bé được nở từ trứng rắn Phù Ngàn, nên tôi không chắc cậu bé có thể đi qua ranh giới không?
Tôi hái một bông hoa dại cho A Bảo chơi, rồi đi dọc bờ lạch, nhận ra cột mốc ranh giới này hoàn toàn không có tính xác định.
Người bình thường trong trấn đều có thể tự do ra vào, tại sao người Huyền Môn lại không thể?
Vấn Thiên Tông có thể tự do ra vào, là vì Mặc Dạ đã đưa cho họ thẻ bài hình rắn ư?
Lúc tôi đang nghĩ ngợi, thì nghe thấy tiếng bịch bịch vang lên, như thể có thứ gì đó đang giẫm lên bãi cỏ.
A Bảo đang ở trong ngực tôi bỗng xoay người, gầm gừ về phía bên kia bờ lạch.
Tôi vội quay đầu, thấy một con trâu đang lao nhanh ở bên kia ranh giới, rồi nhanh chóng vượt qua bờ lạch không quá cao này.
Một ông lão đang vác cuốc không ngừng kêu “Này này”, vội vàng đuổi theo con trâu, phía sau còn có một bà lão.
Hình như bà lão đó không đuổi kịp, nên vẫy tay gọi, mới chạy được mấy bước đã đứng bên bờ ruộng thở hổn hển.
Hình như thấy tôi đứng bên bờ lạch, nên cúi người vẫy tay với tôi: “Cô gái, cô giúp tôi giữ trâu lại với, đừng để nó gặm hết lúa non của người ta...”
Con trâu đó chạy qua bờ lạch, thì chỉ lo gặm lúa non ở bên cạnh, chứ không chạy về phía trước.
Hai chân A Bảo đạp vào eo tôi, hai tay vung vẩy, dù mang khẩu trang cũng nhe răng gầm gừ với con trâu đó.
Tôi vội lấy đồ chơi đã mua đưa cho cậu bé, tới bên cột mốc ranh giới, rồi lại lùi hai bước, để mặc con trâu đó gặm lúa non.
Nhưng lại trầm giọng hỏi hai vợ chồng già: “Đạo sĩ Trương đâu?”
Ông lão đang lội qua con lạch, vác cuốc nhìn tôi: “Ở đây làm gì có đạo sĩ.”
Rồi ông ta giơ tay về phía tôi: “Cô là con gái nhà ai, cô hãy kéo tôi lên để tôi dắt con trâu này về trước, nếu gặm hết lúa non của người ta sẽ bị mắng đấy.”
Cột mốc ranh giới chỉ là một điểm, còn con lạch mới là ranh giới, nếu tôi vươn tay kéo ông ta, chắc chắn sẽ bị ông ta kéo xuống dưới.
A Bảo nhìn tay ông ta, mắt rắn bỗng thu nhỏ lại.
Tôi ôm A Bảo lùi về sau một bước: “Tôi đếm tới năm, nếu không nhìn thấy đạo sĩ Trương, tôi sẽ đi ngay, mấy người không vào được đây, thì đừng hòng bảo tôi ra ngoài tìm đường chết, lần sau tôi sẽ không xuất hiện bên cạnh cột mốc ranh giới này nữa.”
Thấy tôi lùi về sau một bước, ông lão vác cuốc đó cũng híp mắt, hừ lạnh: “Tôi còn tưởng là một cô gái chưa trải sự đời, ai ngờ lại là người sành sỏi.”
Nói xong ông ta lại leo lên bờ, vẫy tay với bà lão: “Bà dẫn đạo sĩ Trương tới đây.”
Bà lão cười ha hả với tôi: “Cô chính là Long Duy, quả nhiên rất giống cô ta, sao không để tóc thế?” Bà ta vẫn mang dáng vẻ hiền từ đó, nhưng lại giơ ngón tay lên huýt sáo.
Chỉ thấy đạo sĩ Trương người đầy bùn đất, bỗng đứng thẳng tắp trong ruộng lúa bờ bên kia.
Cả người ông ta cứng nhắc đi tới bờ lạch, nửa người trên không mặc quần áo, dính đầy bùn đất, hình như mấy chỗ sưng tấy càng rách nhiều hơn trước.
“Ông nhìn ông đi.” Bà lão đó còn kéo áo mình lau mặt cho ông ta.
Rồi quay qua nói với tôi: “Cô yên tâm, ông ta không sao, ông ta vẫn đang trung niên, tôi chỉ mượn người ông ta để nuôi mấy con ong thôi, cô xem, ông ta vẫn có thể đi lại chạy nhảy, chẳng hề hấn gì.”
Bà lão đã lau xong mặt cho đạo sĩ Trương: “Cô Long Duy, chúng tôi không hề có ác ý, cũng không làm gì cô cả.”
“Cô xem thế này đi, tôi để ông ta đi qua đó, rồi cô qua đây, được không?” Hình như bà lão rất tốt bụng.
Còn cười nói với tôi: “Chúng tôi có giữ lại đạo sĩ Trương cũng vô dụng.”
Nghe bà ta nói có vẻ rất chân thành, nên tôi ôm A Bảo gật đầu.
Nhưng A Bảo lại quay đầu nhìn con trâu đang ăn lúa non bên cạnh, hình như nó ngày càng ăn nhanh, cũng chẳng thèm nhai, đầu lưỡi cuốn mạ vào rồi nuốt thẳng xuống bụng.
“Cô xem, có phải cô cũng muốn ra khỏi trấn đúng không? Chúng tôi sẽ giúp cô, đến lúc đó chúng tôi sẽ dẫn cô đi tìm ba mẹ cô, làm sao có thể để cô gái nhỏ rời xa ba mẹ, ở nhà một mình không có ai chăm sóc được?” Bà lão vỗ vai đạo sĩ Trương nói: “Ông quay về đi.”
Hình như ánh mắt của đạo sĩ Trương đã không còn mê man, mà nhìn theo bàn tay của bà lão, lúc nhìn thấy tôi, ông ta còn hơi nghi ngờ hỏi: “Long Duy, sao cháu lại ở đây?”
“Cháu tới đón chú về.” Tôi nhìn khuôn mặt tái mét của ông ta, bỗng cảm thấy hơi đau xót.
Đạo sĩ Trương mơ màng gật đầu, nhìn cặp vợ chồng già, rồi nhảy thẳng xuống bờ, lội qua con lạch.
Lúc đến cột mốc ranh giới, vì trên người có vết thương, nên cánh tay ông ta không đủ lực, nắm cây con bên bờ lạch, đạp mấy lần nhưng không lên được.
“Haizz...” Bà lão đứng bờ bên kia, hình như rất sốt ruột giơ tay về khoảng không, nhưng không thể dùng sức, đành phải nói với tôi: “Cô mau kéo ông ta lên đi, cô gái này, sao lòng dạ lại cứng rắn như vậy?”
Tôi chỉ ôm A Bảo, đứng cách cột mốc ranh giới hai ba bước để quan sát.
Ông lão đó cũng lắc đầu, hình như rất thất vọng về tôi.
Đến khi đạo sĩ Trương khó khăn bò lên bờ, thì ống quần đã ướt đẫm, mắt cũng bị bắn đầy nước.
Hình như ông ta cũng mệt bở hơi tai rồi, đang nằm nhoài chỗ cột mốc, ngẩng đầu nhìn tôi: “Long Duy.”
“Được rồi, cô tới đây đi.” Bà lão lắc đầu thở dài, bộ dạng lòng người đổi thay, vật đổi sao dời: “Giờ cô gái nhẫn tâm như cô thật sự rất hiếm.”
Tôi tháo địu em bé mà A Bảo đang ngồi xuống, rồi đặt cậu bé ở bên cạnh: “Con phải ngoan ngoãn, không được chạy qua đó, biết chưa?”
Có lẽ A Bảo mới chào đời, nên khá nhạy cảm, biết có nguy hiểm, nhưng chỉ phát ra hai tiếng ô ô.
Thấy tôi đặt A Bảo xuống, bà lão khẽ cười nói: “Cô cũng có thể mang theo đứa bé này, bà rất thích trẻ nhỏ.”
Tôi lấy dây đỏ của mễ bà Tần ở trong ba lô ra, bỗng vung lên một nắm tàn nhang.
Tàn nhang bay theo gió, cặp vợ chồng già ở phía đối diện bắt đầu ho khan.
Đạo sĩ Trương đang nằm dưới cột mốc ranh giới, cũng bị tàn nhang bay vào mắt, không thể nhúc nhích.
Tôi vội thừa cơ cầm dây đỏ, siết cổ ông ta ngay.
Hai chân đạo sĩ Trương đạp mạnh, còn hai tay thì bấu lấy tôi, định kéo tôi xuống nước.
A Bảo khẽ gầm lên, bỗng tháo khẩu trang xuống rồi nhào tới.
Một khi cậu bé sốt sắng sẽ di chuyển cả tay chân, rồi tung người nhảy lên người đạo sĩ Trương, há miệng định cắn ông ta.
A Bảo rất mạnh, nên cú nhảy này đã đẩy ngã đạo sĩ Trương.
Mắt thấy A Bảo sắp cắt đứt cổ ông ta, tôi vội ôm đầu đạo sĩ Trương, đập mạnh vào cột mốc bên cạnh.
Đạo sĩ Trương chỉ hừ một tiếng, rồi ngất xỉu.
Tàn nhang ở phía đối diện đã lui đi, tôi kéo đạo sĩ Trương lùi vào trong cột mốc ranh giới, đang định kéo ông ta lên xe điện, thì nghe thấy tiếng vo ve, rồi bụng con trâu đang ăn lúa kia bỗng nổ tung, vô số con ruồi bay ra ngoài.
Trông giống như ruồi trâu, ồ ạt bay ra khỏi bụng trâu.
Rồi nhanh chóng bay về phía chúng tôi, đầu ruồi trâu rất to, phát ra tiếng vo ve.
Nhất thời, con trâu khỏe mạnh vốn đang yên ổn ăn lúa non như bị lột da róc xương, chỉ còn lại khung rỗng.
A Bảo bị dọa đến mức nghe răng gầm gừ, nhưng bản năng biết mình đánh không lại.
Thế là rụt vào lòng tôi ngay, chỉ khẽ kêu lên.
Tôi vội ném tàn nhang qua đó, nhưng dù tôi ném thế nào cũng vô ích, vì có quá nhiều ruồi trâu.
Ruồi trâu vừa bay tới, đã chích vào da, làm tôi cực kỳ đau đớn.
Lúc này đạo sĩ Trương trên xe điện đã bị vô số ruồi trâu khiêng lên, từ từ bay về phía bờ bên kia con lạch.
A Bảo sợ đến mức gầm gừ, thò đầu ra khỏi ngực tôi, nằm lên bả vai, vung tay không cho ruồi trâu chích vào mặt tôi.
Nhưng lúc A Bảo vung tay, tôi mới nhận ra hình như mấy con ruồi trâu này rất sợ A Bảo, hơn nữa con ruồi trâu nào đã chích tôi đều ngã xuống chết.