Sau khi Thượng Quan Lăng Mạch tránh ra, Đậu Đậu nhanh chóng đi đến bên cạnh ghế sofa bắt mạch cho ông cụ. Mạch của ông cụ rất bình ổn có lực, không giống như là có bệnh tim cao huyết áp. Mặc dù cô chỉ là một con gà mờ nhưng vẫn có thể xác định sẽ không có bệnh tình nguy kịch xảy ra. Dương khí của đám người có bệnh tình nguy kịch sẽ rất yếu ớt, mà dương khí trên người ông cụ này rất dồi dào, chắc là chỉ bị dọa thôi.
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu thuận tay cầm cây tăm từ trên bàn trà, động tác lưu loát đâm vào nhân trung của ông cụ, ông cụ á một tiếng rồi tỉnh lại. Vẻ mặt của ông mờ mịt, có một hàng chữ lớn dán lên trên ót: Tôi là ai? Tôi đang ở nơi nào? Chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao cảm thấy nhân trung đau quá?
Viên Viên tò mò chen lấn đi đến, lộ ra khuôn mặt nhỏ bé tròn trịa mũm mĩm, mắt to chớp một cái khiến ông cụ muốn bỏ qua cũng khó. Ông nhìn thấy Viên Viên, sau đó ông đã nhớ tới cái đuôi, trắng trắng, non nớt kia.
Đậu Đậu sợ ông ấy lại bị dọa, vội vàng ôm con gái qua một bên.
Vẻ mặt của ông có chút sợ hãi, sau khi sợ hãi xong còn mang theo chút lừa mình dối người, “Đậu Đậu, vừa nãy ông nhìn thấy con gái cháu mọc ra một cái đuôi rắn, là ông nhìn lầm đúng không?”
Đậu Đậu thấy ông hình như đã có chuẩn bị tâm lý rồi thì lắc đầu phủ nhận, “Sai rồi, ông không nhìn lầm đâu, đúng là đuôi rắn.”
“Không… không nhìn lầm?”
Năm đó hai cô con gái mang thai ngoài ý muốn, cho đến hôm nay ông vẫn không chịu tin là có quỷ thần quấy phá. Ông chỉ nghĩ nhất định là hai đứa con gái của ông gặp phải kẻ xấu, không phải mấy năm nay có rất nhiều bản tin cũng đã nói rồi đó sao, đi bơi một mình mà còn có thể mang thai nữa cơ mà!
Nhưng mà bây giờ ông lại thấy con gái của con gái của con gái ông mọc ra một cái đuôi rắn! Đây không phải là chuyện mà khoa học có thể giải thích được!
Trên mặt ông Đường lộ ra vẻ hoài nghi đời người, còn chưa có hoài nghi xong thì xe cứu thương đã đến rồi. Một đám bác sĩ y tá điên cuồng ấn chuông cửa, xong lại thấy chả có lấy một bệnh nhân nào, “Ai gọi cấp cứu vậy? Không biết bệnh viện rất bận rộn sao?”
Đậu Đậu vội vàng chỉ vào ông cụ nói ông ấy có bệnh, ông cụ lập tức đứng lên bày tỏ thân thể mình vô cùng khỏe mạnh. Nhân viên y tế bắt mạch cho ông cụ, ghét bỏ nhìn Đậu Đậu một cái, đi mất.
Đậu Đậu, “... Ông không có chuyện gì đúng không? Không có chuyện gì thì nhanh chóng quay về nhà ông đi!”
Thượng Quan Lăng Mạch hiếm khi đồng ý cách nói của Đậu Đậu, “Ông ngoại, thời gian không còn sớm nữa, dù sao em ấy đã đồng ý đưa thiệp mời đến rồi, chúng ta đi về trước được không ạ?”
Ông cụ Đường hậm hực gật đầu, “Đi.”
Thượng Quan Lăng Mạch đỡ ông Đường ra cửa, trước khi đi còn nhìn Đậu Đậu một cái: Thật ra em không cần căng thẳng quá như thế đâu, Nhiễu Lan Đằng kia của em ít nhất phải mọc được bảy cái lá mới có động tĩnh được, trong lúc đó không được tu đạo.
Trong đầu Đậu Đậu vang lên ngôn ngữ vừa xa lạ vừa quen thuộc, vô ý thức hỏi, “Vì sao?”
Thượng Quan Lăng Mạch không nói với cô vì sao, như thể vừa nãy không nói với cô vậy, đỡ ông Đường chậm rãi đi về phía thang máy...
Không có vì sao, từ khi cô rời khỏi Mạch gia đi đến thần giới, toàn bộ Ma Tộc đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Ma Quân cưới con gái của Hoa Dung phu nhân khiến từng bước đi của mẹ bọn họ ở Mạch gia đều rất khó khăn.
Người đời đều nói Mạch gia đẻ ra một đứa nghiệt nữ, không ngờ người mà Ma Quân muốn kết hôn là nghiệt nữ này, đứa nghiệt nữ này mới là người có thể xoay chuyển Càn Khôn trong miệng Đại vu sư.