Không ngoài dự đoán, Lăng Đầu Thanh đưa ra tên của Yêu Nghiệt thì một đám đạo sĩ nhỏ đang cắn hạt dưa đồng loạt nhảy ra sau một bước. Một người trong đó thông minh hơn nhanh chóng nói là đi thông báo cho Vân Tung đại sư.
Đạo sĩ nhỏ kia chạy đi mật báo, các đạo sĩ còn lại bao vây xung quanh Lăng Đầu Thanh, kiếm trong tay giơ lên có hình có dạng.
Lăng Đầu Thanh mắt to trừng mắt nhỏ với đám đạo sĩ này, đột nhiên một đứa nhóc tám tuổi mở miệng, “Này, anh thật sự là thủ hạ của Yêu Tôn à?”
Khóe miệng Lăng Đầu Thanh giật một cái, “Không thì sao?”
“Vậy nhất định là anh đã từng gặp Yêu Tôn rồi đúng không?”
Đạo sĩ nhỏ này vừa nói như vậy xong, cái đạo sĩ nhỏ khác cũng đều gật đầu phụ họa.
Lăng Đầu Thanh cạn lời, “Gặp rồi, làm sao vậy?”
“Tôi nghe nói Yêu Tôn tai to mặt lớn ba đầu sáu tay, rất khủng bố! Anh là thủ hạ của hắn, vậy sao anh lại giống người vậy?”
“Ai nói cho nhóc biết là Đại vương của chúng ta tai to mặt lớn ba đầu sáu tay vậy? Mấy nhóc mới vào núi hả? Thế mấy nhóc có thấy cái người xông vào núi Đạo Vương tìm Vân Tung mấy tháng trước không?”
Đám đạo sĩ nhỏ vừa nghe thấy thế, có đứa lắc đầu, có đứa gật đầu.
“Anh ta rất là đẹp trai, là một người đẹp trai nhất trong những người mà chúng tôi từng gặp.”
“... Anh ta chính là Yêu Tôn.”
“Không thể nào! Sư phụ tôi nói anh ta là bạn của sư tổ! Nếu không thì không thể xông vào núi Đạo Vương được!”
“... Ha ha, không phải là bạn của sư tổ mấy nhóc đâu, mà là đồ tế của sư tổ mấy nhóc đó.”
Không đợi một đám đạo sĩ nhỏ tiếp tục hỏi đồ tế là có ý gì thì cậu bé lúc trước chạy đi báo tin kia đã trở lại, “Ê, sư tổ chúng tôi gọi anh đi qua đó! Đi theo tôi đi.”
Lăng Đầu Thanh gật đầu, theo đạo sĩ nhỏ đi vào trong, nghĩ thầm, đám đạo sĩ này thật sự là quá sĩ diện. Thế mà lại nói Đại vương nhà gã là bạn của sư tổ nữa chứ! Cho rằng như vậy là có thể bảo vệ được khuôn mặt già nua của núi Đạo Vương à?
Là thỏ thì vẫn là thỏ thôi!
Đạo sĩ nhỏ dẫn Lăng Đầu Thanh bảy quẹo tám rẽ trèo qua một đoạn đường núi, cuối cùng cũng đã tới đạo quán của núi Đạo Vương.
Người trông coi cánh cửa này đều là đạo sĩ đã thành niên, trong đó có không ít người nuôi hồ ly.
Bọn họ thấy Lăng Đầu Thanh, biết gã là xà yêu thì nhất thời đều cúi đầu làm bộ quét lá cây.
Sư tổ bởi vì Hồ yêu biến trở về nguyên hình thu bớt hơi thở cho nên không nhìn ra, nhưng Hồ yêu và Xà yêu đều là yêu, đủ để nhìn ra được đó.
Bị người tính kế thì thôi đi, nhưng biết sai phạm sai thì đúng là mất mặt.
Vậy mà lúc trước bọn họ vẫn còn tự xưng là nhân sĩ chính đạo không cùng yêu ma làm bạn. Bây giờ ngủ với Hồ yêu, người này còn hăng say hơn với người kia nữa.
Lăng Đầu Thanh cũng vô cùng kinh ngạc, lúc trước ở chân núi, gã đã ngửi thấy được hơi thở của tộc Hồ yêu, còn tưởng đó là ảo giác của mình. Bây giờ vào đạo quán rồi, tại sao mùi vị lại càng ngày càng nặng chứ?
Lẽ nào… không biết có giống như những gì gã nghĩ không nhỉ?
Hồ Vương to gan như vậy cơ à?
Dưới sự giúp đỡ của Đại vương chiếm được một món tiện nghi lớn ở núi Đạo Vương còn chưa tính, bây giờ lại còn thèm muốn, âm thầm làm trò ở ngay dưới mí mắt của sư tổ người ta?
Lăng Đầu Thanh muốn được yên tĩnh, gã nghĩ tam quan của gã muốn nổ tung rồi.
Nhưng mà lúc này tam quan đã nổ tung thì rõ ràng có chút sớm, chờ gã vào đại điện thấy bên người Vong Trần cũng mang theo một con hồ ly thì tam quan nổ tung vẫn chưa đủ để hình dung đâu!