Đúng, anh chính là Đại đệ tử của Vân Tung, chính là Vong Trần đã ăn Thái tuế rồi không biết tung tích kia. Sư phụ thường nói cả đời này anh đã định trước là sẽ nhấp nhô cơ khổ, chỉ có quên đi hồng trần mới có thể tu được đạo tâm.
Nhưng không vào hồng trần thì lấy gì quên trần.
Anh ngăn cách với đời tu hành nhiều năm ở núi Đạo Vương, nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh được số mệnh, uống vào một loại độc tên là Cơ Yêu Nguyệt...
Người anh yêu không đáng để anh yêu, người anh bảo vệ không đáng để anh bảo vệ.
Bây giờ anh hối hận nhưng đã vô dụng rồi.
Tiếp tục sống chỉ là vô tận khổ sở mà thôi, không bằng chết một cách sảng khoái còn hơn.
Anh thẹn với sự dạy dỗ nhiều năm của ân sư, chỉ có thể để kiếp sau trả lại...
Chú Tư Sở nhắm mắt lại, hơi ngẩng cổ lên, “Ra tay đi, tôi sống đã đủ lâu rồi.”
Yêu Nghiệt nhíu mày, ngón tay ngưng tụ yêu lực lại.
“Không được!”
Một nữ yêu đột nhiên xông tới, giang hai tay ra che ở trước mặt chú Tư Sở. Cô ta mặc một bộ sườn xám màu đen, trên sườn xám có nhiều đóa hoa mẫu đơn kiều diễm nở ra rất sống động. Trong tay cầm một cái quạt có vẽ hình các loại hoa, trên móng tay được sơn màu đỏ sẫm như máu.
Là Hoa Khôi, sau khi cô ta xác nhận nhiều lần là Cơ Yêu Nguyệt không có ở Sở gia, rốt cục cũng tìm được cơ hội chạy vào đây, không ngờ lại gặp phải một màn này.
“Yêu Tôn đại nhân, xin người đừng giết anh ấy, tất cả đều là do Cơ Yêu Nguyệt làm. Liên Thành công tử bị ép buộc!”
Yêu Nghiệt thu yêu lực trên tay lại, “Còn tưởng là yêu quái nhỏ không có mắt nào. Cũng được thôi, nếu ngươi đã đồng ý trông coi anh ta thì hãy dẫn anh ta đi đi.”
Hắn vốn không có ý định giết Sở Liên Thành, chỉ là ngửi được yêu khí không rõ thiện ác ở chỗ tối, sau khi xác định được phương hướng thì lúc này mới nổi lên sát tâm.
Hoa Khôi hơi sửng sốt. Chiêu vừa nãy là để đối phó cô ta sao?
Nếu như cô ta không xông lên bảo vệ Liên Thành công tử thì một chiêu vừa nãy của Yêu Tôn sẽ khiến cô ta hồn phi phách tán!
Xem ra Yêu Tôn không độc ác như lời đồn.
Lấy chuyện lúc trước cô ta bị mang vào hầm rắn để nói, cô ta cho rằng không thể thoát khỏi, đến cuối cùng mới biết bọn họ chỉ đang hù dọa cô ta thôi. Mục đích cuối cùng của bọn họ là muốn cô ta nói ra chủ mưu phía sau.
Nghĩ tới đây, Hoa Khôi vội vàng quỳ xuống dập đầu với Yêu Nghiệt một cái, “Cảm ơn Yêu Tôn đại nhân!”
“Ừ, đứng lên đi.”
Khi Hoa Khôi đứng lên muốn đi đến đỡ Sở Liên Thành thì Sở Liên Thành lại gạt tay cô ta sang một bên, kiên trì muốn lấy mạng đổi mạng.
Yêu Nghiệt cũng đã nhìn ra —— Cái tên Sở Liên Thành này căn bản là không muốn sống.
Anh ta muốn lấy cái tính mạng mà anh ta vốn đã không muốn này để đổi lấy Sở Minh Hiên với hắn à? Anh ta nghĩ đơn giản như vậy sao?
Yêu Nghiệt cười nhạt, “Không muốn sống thì tự mình cắt đứt là được. Đương nhiên ta cũng có thể tiễn ngươi một đoạn, nhưng mà sau khi giết ngươi thì ta vẫn sẽ giết Sở Minh Hiên. Bởi vì... từ trước đến nay ta đều không phải là người tốt lành gì.”
Yêu Nghiệt nói xong, xoay người rời đi.
Hoa Khôi cuống quít đỡ anh lên, “Công tử, công tử sao rồi?”
“Điện hạ! Nếu như, nếu như tôi dẫn nó đi thì sao? Đi thật xa, không bao giờ đến làm bẩn mắt của ngài nữa.”
“... Cậu ta phải chết!”
“Vì sao?”
“Vì sao à? Bởi vì cậu ta dám ngấp nghé người phụ nữ của ta!”
Yêu Nghiệt đột nhiên quay đầu lại, con ngươi nhanh chóng co lại kéo thành một đường thằng, “Sở Liên Thành, ngươi đừng có mà chít chít meo meo nữa, bằng không ngay cả ngươi ta cũng sẽ không bỏ qua!”
Hoa Khôi vừa nghe thấy thế, cuống quít kéo Sở Liên Thành, “Công tử, công tử đồng ý đi. Vì Sở Minh Hiên, không đáng đâu...”
“Có đáng hay không trong lòng tôi biết rõ.”
Sở Liên Thành gạt tay của Hoa Khôi sang một bên thêm một lần nữa, “Nếu chỉ vì nó ngấp nghé người phụ nữ của ngài, vậy tôi sẽ làm cho nó quên đi, như vậy được không?”