Yêu Nghiệt tức giận đến mức nở nụ cười, “Sở Liên Thành, ngươi thật đúng là chưa tới phút cuối chưa thôi. Quên sao? Dựa vào công lực hiện giờ của ngươi, có thể làm cho một người khí quên được sao?”
Sở Liên Thành kinh hãi, sau đó ổn định vẻ mặt, “Tôi không hiểu ngài đang nói cái gì cả.”
“Sáo ngọc trong cơ thể của cậu ta là do ngươi bỏ vào đúng không?”
Toàn thân Sở Liên Thành chấn động, âm thầm thừa nhận. Sáo ngọc trong cơ thể Sở Minh Hiên, đúng là do anh bỏ vào. Để giữ lại được tính mạng của Minh Hiên, anh chỉ có thể ra quyết định này. Lúc anh tìm được thằng bé thì nó đang hấp hối nằm ở trong phòng y tế của Cục bắt yêu. Long cốt bị rút ra, chỉ còn một chút hơi tàn.
Lạc Lê đang nghĩ biện pháp, bác sĩ cũng đang cố gắng không từ bỏ. Nhưng bọn họ cố gắng thì có thể có kết quả gì chứ?
Long cốt đã bị rút ra, xương cốt của Minh Hiên đã rời khỏi thân thể quá lâu, đã sớm thối rữa không thể dùng được nữa rồi. Thiết bị trị liệu tái sinh đã trả về quân bộ, tạm thời không có cách nào mượn ra thêm một lần nữa. Cho dù Thiếu soái có dùng đặc quyền để mượn thêm lần nữa thì việc tái tạo lại một cái xương cột sống cần ít nhất là một năm rưỡi. Minh Hiên không chờ được đến lúc đó!
Anh có thể làm gì chứ? Anh chỉ có thể thử một biện pháp nhìn thấy ở trong sách cổ. Đó chính là —— lấy khí kéo dài tính mạng!
Nhiều năm trước, lúc anh vẫn còn tu đạo ở núi Đạo Vương, có thể tùy tiện ra vào thư các của núi Đạo Vương, sách được lưu trữ ở trong đó cũng có thể tùy tiện xem. Nhưng từ khi anh làm người đầu tiên mạo hiểm nếm thử Thái tuế thì Vân Tung lập tức chọn ra một bộ phận sách trong thư các liệt vào sách cấm.
Nhiều năm trôi qua, núi Đạo Vương không có đệ tử nào xem được những phương pháp này nữa.
Chỉ có anh đã từng làm đồ đệ đầu tiên của Vân Tung nên nắm rõ những điển cố trong sách cổ như lòng bàn tay.
Với tình huống này của Minh Hiên, nếu như không mạo hiểm, lẽ nào muốn anh trơ mắt nhìn nó chết hay sao? Có lẽ nó không chết mà sẽ thành người thực vật, nhưng chuyện này so với chết thì tốt hơn bao nhiêu chứ?
Cho nên anh quyết định thật nhanh, mang Minh Hiên đi, dùng sáo ngọc đã nhận chủ đặt vào chỗ trống ở sống lưng...
Lấy khí kéo dài tính mạng thì yêu cầu đối với khí và người đều cực cao. Khí phải nhận người làm chủ, khí không được có khí hồn bởi vì khí hồn rất có thể sẽ cắn nuốt chủ nhân.
Sáo ngọc của Minh Hiên vừa vặn phù hợp điểm này. Đáng tiếc, khí phù hợp nhưng người lại không phù hợp. Mặc dù cậu ta là người tu đạo còn chưa phá giới nhưng công lực trong cơ thể vẫn còn quá yếu. Nếu như không chịu nổi sáo ngọc, không để ý một chút thì có thể nổ tung mà chết. Vì vậy anh chỉ có thể lựa chọn dùng công lực của mình để bổ khuyết.
Anh thành công, Minh Hiên tỉnh lại, đoạn sáo ngọc hóa thành xương cột sống của Minh Hiên, chống đỡ thân thể của cậu ta, giúp cậu ta đứng lên.
Bây giờ Yêu Tôn đã biết, những cố gắng trước đó của anh đều phải trở thành phế thải sao? Anh chỉ muốn thực hiện lời thề của mình mà thôi, tại sao lại khó như vậy chứ?
Tâm trạng của chú Tư Sở trở nên hoang mang, biết rõ nói cũng vô dụng nhưng vẫn muốn nói, “Bỏ qua cho Minh Hiên đi, mạng của nó không nên như vậy.”
“Bỏ qua cho cậu ta? Rồi để cậu ta nhập ma, ngay sau đó tiếp tục tranh… ngay sau đó làm hại chúng sinh?”
Thật ra điều mà Yêu Nghiệt vốn định nói căn bản không phải là cái này.
Sở Minh Hiên có làm hại chúng sinh hay không hắn căn bản không care, hắn để ý là —— vợ hắn cũng là ma đó ok!
Cái tên Sở Minh Hiên này tại sao lại có cơ duyên trùng hợp như vậy chứ? Bỏ qua cho cậu ta? Bỏ qua cho cậu ta để cậu ta nhập ma tiếp tục dây dưa với vợ của hắn à? Hắn đâu có ngu như vậy!
Cho nên Sở Minh Hiên phải chết!
Nhưng mà nói những suy nghĩ này với chú Tư Sở thì không tốt cho lắm, cho nên hắn vẫn lấy sự bình yên của thiên hạ làm đầu đi.