Tiếng kêu của người giúp việc thật sự là rất cao, Đậu Đậu muốn không tỉnh cũng khó.
Vốn còn tưởng là người giúp việc của Sở gia làm lớn chuyện, kết quả thật đúng là Sở Minh Hiên mất tích!
Đậu Đậu vô ý thức nhìn về phía Yêu Nghiệt —— Đừng nói không phải là không nhịn được nên giết người đấy chứ!
Yêu Nghiệt bày tỏ mình rất vô tội, “Làm sao có thể chứ?”
Anh là một yêu không có chừng mực như vậy sao? Giết cậu ta cũng ngại bẩn tay đó ok!
Đậu Đậu thở phào —— Ừ, không thể ra tay ở chỗ này được, tai nạn xe cộ hoặc là chết đuối thì vẫn hợp tình hợp lý hơn.
Yêu Nghiệt, “... Ha ha.”
Hay lắm hay lắm, chủ ý chết đuối này không sai, đúng lúc gần đây có một con kappa thành tinh mới chuyển đến sông của Đế Đô. Thế là Lăng Đầu Thanh phái hết yêu chạy đi phát truyền đơn —— ồ, không, phái đi phát ảnh chụp của Sở Minh Hiên, đồng thời còn phải bớt chút thời gian đi một chuyến xuống sông.
Trở lại chuyện chính, một đám người giúp việc tìm đến mức choáng váng, nhưng hai vợ chồng nhà này lại ở bên ghé tai chế giễu, còn thiếu việc lôi hạt dưa ra cắn nữa thôi.
Lúc mẹ của Sở Minh Hiên đến thì nhìn thấy tình hình như thế. Nếu không phải vì lớn tuổi cần giữ hình tượng thì lúc này đã sớm lật bàn rồi!
“Đậu Đậu, cô hỏi cháu một chuyện.”
“Chuyện gì ạ?”
Sở phu nhân nắm thật chặt cái áo choàng nhung Scotland trên người, mặt mày thì ôn hòa nhưng giọng nói thì lạnh lẽo, “Anh họ cháu đi đâu rồi hả?”
Con bé này, ngay từ đầu bà ta đã không thích rồi! Nhưng em chồng thích, bà ta làm chị dâu cũng không tiện nói gì cả. Huống chi chỉ là cháu gái ngoại trên danh nghĩa, cũng không thường xuyên đến Sở gia làm bà ta chướng mắt, vậy thì còn so đo với cô làm gì chứ?
Nhưng Minh Hiên nhà bọn họ càng lún càng sâu, làm nó không thích Lạc Lạc còn chưa tính, lại còn thường xuyên bị thương nặng như vậy! Bây giờ lại tức giận ầm ĩ chơi trò mất tích, nhất định không thoát khỏi liên quan đến Kim Đậu Đậu!
Bà ta càng nghĩ càng tức giận, mặc dù cố nén nhưng sắc mặt vẫn mang theo chút khó coi.
Đậu Đậu nhìn ở trong mắt vui ở trong lòng, nghĩ thầm, con trai bà bị mất tích thì liên quan gì đến tôi chứ? Con trai bà chết luôn thì tôi mới hài lòng đó!
Nhưng mà cô không thể nói như vậy, cô chỉ có thể cười gượng hì hì hai tiếng, “Cô à, cô hỏi cháu thì làm sao mà cháu biết được chứ. Cháu luôn ngủ say như chết, sét đánh không tỉnh.”
“Cháu không biết? Cháu không biết thì ai biết chứ?”
“Làm sao vậy? Mới sáng sớm đã không để cho người ta được yên tĩnh!”
Giọng nói của Sở Liên Phong chen vào, Sở Ngọc Bình và Cố Thanh Vân cũng nghe tin đi tới.
Sở phu nhân vừa nhìn thấy Sở Liên Phong thì lập tức khóc đến mức không thở được, “Không thấy Minh Hiên đâu nữa! Điện thoại cũng không gọi được, anh nói nó đi đâu chứ?”
“Mở video giám sát ra không phải sẽ biết luôn à, em hung dữ với con bé như vậy làm gì hả?”
Sở Liên Phong phê bình vợ ông một câu, trong lòng vợ ông tức giận vì sự bất công này nhưng cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Sở Ngọc Bình sợ Đậu Đậu cảm thấy buồn bực, vội vàng đi lên phía trước kéo tay cô, “Đậu Đậu, con đừng nghĩ nhiều, cô con chỉ là quá sốt ruột mà thôi.”
Đậu Đậu không thể nói gì hơn, “Vâng, con biết.”
Mẹ hiền dạy hư con, cái tính cách kia của Sở Minh Hiên giống Sở Liên Phong, nhưng mặt khác lại bị mẹ chiều hư cũng là sự thật. Nhưng còn cái phần tính toán chi li không từ thủ đoạn từ trong xương của cậu ta không biết là giống ai nữa.
À, chờ một chút, ầm ĩ như thế, tại sao lại không thấy chú Tư Sở đến đây nhỉ?
Đậu Đậu nhìn Yêu Nghiệt, Yêu Nghiệt hơi cúi người thấp giọng nói ở bên tai cô, “Anh xóa bỏ trí nhớ của anh ta, Hoa Khôi đưa đi rồi.”
Đậu Đậu gật đầu, nhìn thấy mọi người đồng loạt đi về phía phòng giám sát của Sở gia, không kìm được cũng đi lên xem náo nhiệt một chút.
Phòng giám sát ở ngay bên trong Sở gia, Sở Liên Phong để cho người ta lấy video giám sát tối hôm qua ra, quả nhiên thấy Sở Minh Hiên đeo ba lo lén lút trèo tường đi ra ngoài.