Còn lí do tại sao cậu ta muốn rời nhà trốn đi thì lại không nhìn ra.
Sở phu nhân nói là do Kim Đậu Đậu làm hại!
Nếu không phải Kim Đậu Đậu một chân đứng hai thuyền làm con trai của bà ta càng lún càng sâu thì con trai của bà ta sẽ không đến mức nghe được tin cô muốn kết hôn thì lại làm ra loại chuyện ngu ngốc này!
Thật ra thì không thể trách bà ta sẽ nghĩ như vậy, dù sao bà ta cũng không biết con trai của bà ta đã bị đổi hồn một đoạn thời gian mà.
Nói chung, Sở Minh Hiên rời nhà trốn đi, làm trên dưới Sở gia đều rất sốt ruột.
Bọn họ lập tức phái người đi ra ngoài tìm, những nơi Sở Minh Hiên có thể đi thì đều phải tìm một cách thật cẩn thận. Nhưng không có ai phát hiện trong nhà không chỉ một mình Sở Minh Hiên mất tích. Chú Tư Sở bảo vệ Sở gia nhiều năm như vậy, nhưng kết quả khi mất tích lại không có ai biết...
Đậu Đậu cảm thấy lòng người lạnh nhạt, chuẩn bị xin tạm biệt.
Sở Ngọc Bình nhìn thấy cô còn muốn ở cùng với Yêu Nghiệt thì vội cướp lời mở miệng trước Đậu Đậu, “Nếu không có chuyện gì thì chúng ta đi thôi. Đậu Đậu, đi về với mẹ, mấy ngày trước khi kết hôn không được gặp chú rể. Cậu Cửu, cậu không có ý kiến đúng không?”
Yêu Nghiệt, “... Không có.”
Ẩn thân một cái là có thể đi ở cùng, hắn có thể có ý kiến gì chứ?
Đậu Đậu, “... Còn có quy tắc này ạ?”
“Đương nhiên rồi! Nếu không thì sẽ không được may mắn.”
Sở Ngọc Bình nói như thật, nhưng thực ra chỉ là không ưa nhìn dáng vẻ bắt được cơ hội thì sẽ chiếm tiện nghi Đậu Đậu của Yêu Nghiệt mà thôi. Bà cũng đã nhìn ra tư thế lúc bước đi của Đậu Đậu không được bình thường, lúc nghiêng đầu, trên cổ còn có một cái dấu rất lớn. Vừa nhìn là biết tối hôm qua không nhàn rỗi rồi!
Đây mới là nguyên nhân tại sao Minh Hiên lại muốn rời nhà trốn đi phải không?
Sở Ngọc Bình tự cho là thông minh nhìn thấu tất cả, kéo Đậu Đậu đến bên cạnh, sửa lại mái tóc trên đầu cô một chút đầu, che kín cái chứng cứ phạm tội kia.
Đậu Đậu bị Sở Ngọc Bình kéo lên xe còn quay đầu lại nhìn Yêu Nghiệt.
“Đừng nhìn cậu ta nữa, mấy ngày nữa kết hôn là có thể nhìn thấy rồi. Mấy ngày này sẽ ở nhà mình.”
Đậu Đậu, “... Dạ? Vậy con không cần đi học ạ?”
Không gặp mặt với Yêu Nghiệt không phải là điều làm cô lo lắng, dù sao người đàn ông nhà cô chỉ cần ẩn thân một cái là được. Sợ là sợ hắn lòng dạ hẹp hòi, buổi tối còn muốn quấy rầy cô ngủ. Hơn nữa có phải đêm qua cô bị hắn trêu chọc làm nổi lên, cuối cùng đồng ý điều kiện mất chủ quyền gì đó của hắn đúng không?
Đậu Đậu nghĩ đến lời mà cô tự mình nói, vẻ mặt nứt vỡ từng chút một —— Đồng ý rồi sao? Cô thế mà lại đồng ý rồi!
Xem ra không chỉ đàn ông mà đôi khi phụ nữ cũng là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Yêu Nghiệt nhìn thấu tất cả, nhanh chóng bước lên hai bước kéo tay cô, khuôn mặt nở nụ cười xấu xa, “Đừng quên em đã đồng ý cái gì với anh đó.”
Đậu Đậu cười gượng hì hì hai tiếng, không muốn nói chuyện. Người này nhất định là cố ý! Hắn chính là một tên cầm thú chuyên giở mấy trò lưu manh!
Trời ạ, sớm biết đi Hội Tụ sẽ thấy cảnh tượng kia thì lúc đầu cô không nên lo chuyện bao đồng như vậy!
Đậu Đậu hối hận, vẻ mặt vô cùng đặc sắc, dáng vẻ xoắn xuýt muốn đổi ý lại sợ hắn “trả thù”.
Sở Ngọc Bình nghi ngờ hỏi, “Con đồng ý cái gì với cậu ta vậy?”
Đậu Đậu, “... Không có gì đâu ạ.”
“Nếu đã không có gì thế tại sao vẻ mặt của con lại khó coi như vậy hả?”
“... Anh ấy bảo con học nấu ăn, con không biết làm, sợ không học được.”
Đậu Đậu tùy tiện bịa một lý do, thấy Yêu Nghiệt cười với vẻ mặt thiếu đòn, “Cũng chỉ là một món cơm xúc xích mà thôi, sẽ không khó lắm đâu.”