Yêu Nghiệt lấy cái tạp dề xuống, còn tiện tay giấu vào bên trong ống tay áo, xong rồi sờ mũi, cực kỳ vô tội nói, “Cũng không phải là chưa từng làm ở nhà bếp...”
“Câm miệng!”
Đậu Đậu mặt đỏ tới mang tai rống lên một câu, vẻ mặt dì Khương lập tức trở nên mờ mịt, “Tiểu thư, tôi không nói chuyện mà.”
Đậu Đậu, “... Tôi không nói dì.”
Xong rồi cô vội vã rời khỏi cái chỗ thị phi này.
Dì Khương xoắn xuýt nghĩ, không phải là đang nói bà á? Thế thì đang nói ai vậy? Lẽ nào —— tà linh trên người cô còn chưa đi sao?
Nhất định là như vậy! May là bà còn nửa túi tro bùa, lập tức làm một cốc sinh tố xoài lạnh rồi mang ra cho cô. Ông Đường đã dặn nhất định phải chăm sóc tiểu thư cẩn thận, bà làm như vậy cũng là vì tốt cho tiểu thư mà thôi.
Đến lúc ăn cơm tối, trước mặt Đậu Đậu lại có thêm cốc sinh tố xoài lạnh đã được bỏ thêm bùa vào.
Mắt Đậu Đậu trợn to một lúc lâu, chống lại khuôn mặt cười híp mắt của dì Khương thì lập tức có loại cảm giác khổ mà không nói được.
Vì sao lại muốn cho cô uống tro giấy vậy? Cô chưa từng làm chuyện gì hại trời hại đất mà nhỉ?
Nhưng cô nên tìm lý do gì để không uống đây?
Lần trước cô giả vờ làm bộ không phát hiện tro giấy, lần này…
“Ôi! Dì ơi, tôi đau bụng, không thể uống lạnh.”
Dì Khương sửng sốt một chút, xoay người lại pha cho cô một chén nước đường đỏ.
Đậu Đậu cúi đầu ngửi một cái, vẫn có mùi tro giấy. Rốt cuộc là Đường Lưu Ly đã cho dì Khương bao nhiêu tro giấy vậy? Tại sao uống đến bây giờ mà vẫn còn chứ?
Không được, không thể để cho con nhóc kia sống dễ chịu được, phải để cho cô ta nếm thử mùi vị tro giấy —— Không những muốn làm cho cô ta uống mà còn muốn làm cho cô ta tự nguyện điên cuồng mà uống nữa!
Ừ, chút nữa gọi điện thoại cho Tên Ngốc, bảo cậu lấy thân phận Đông Quách tiên sinh liên hệ tình cảm với Đường Lưu Ly mới được.
Đậu Đậu hạ quyết tâm, cầm nước đường đỏ lên uống một hớp, rồi lại uống thêm một hớp, rồi lại... uống hết luôn.
Yêu Nghiệt thấy thế thì sửng sốt, muốn nói đồ chơi này không muốn uống thì không cần phải uống. Nhưng mà vẻ mặt kia của vợ hắn, chép miệng, rồi lại chép miệng một cái, hình như còn rất hài lòng nữa cơ.
Lẽ nào nước đường đỏ trộn lẫn tro giấy ngon lắm à?
Yêu Nghiệt hoài nghi...
Nhưng Đậu Đậu chỉ đang suy nghĩ con nhóc Đường Lưu Ly này rốt cuộc là quan tâm đến cái gì nhỉ?
Lúc vừa mới mượn xác hoàn hồn, cô vẫn còn trẻ, cô cảm thấy cách trả thù tốt nhất chính là ăn miếng trả miếng. Bây giờ cô đã làm mẹ rồi, cô đã trưởng thành, đã hiểu ra. Cô biết cách trả thù tốt nhất tuyệt đối không phải là ăn miếng trả miếng, bởi vì rất có thể thứ mà anh quan tâm, chưa chắc đối phương đã quan tâm. Vậy nên chỉ có hủy đi thứ gì đó mà đối phương coi trọng nhất thì đó mới thật sự là trả thù
“Đau bụng à? Có phải con đến kinh nguyệt không? Vậy sao hôm qua con còn…”
Sở Ngọc Bình lập tức dừng lại.
Trên bàn cơm, Trường Sinh và Cố Thanh Vân mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, không nhịn được nên hỏi, “Hôm qua Đậu Đậu làm sao vậy ạ?”
Sở Ngọc Bình còn có thể nói cái gì đây? Bà còn có thể nói như thế nào chứ?
“Ăn… ăn kem. Đến kinh nguyệt thì không thể ăn cay lạnh, rất dễ gây ra chứng lạnh tử cung, từ đó rất khó mang thai.”
Đậu Đậu, “... Ồ.”
Có ý gì chứ, tại sao lại đột nhiên nói cái này vậy? Hơn nữa cô đâu có ăn kem!
Trường Sinh hơi nghi ngờ, vừa định nói hôm qua cậu không thấy Đậu Đậu ăn kem nhưng Sở Ngọc Bình đã giục cậu, “Ăn nhanh lên, ăn xong rồi thì con chịu trách nhiệm đưa Lý Thanh về nhà.”