Tên Ngốc nói một câu tuân mệnh, cúp điện thoại rồi tiếp tục đau khổ làm bài tập.
Cậu thấy Đại Thần chắc chắn đã bị ngược đãi ở chỗ của sư thúc công, nếu không sẽ không vừa mới trở lại một cái thì đã ngược đãi cậu. Mọi ngày lúc này cậu đã có thể đi ngủ rồi đó!
Tên Ngốc đoán không sai, Lăng Đầu Thanh quả thật bị ngược đãi. Gã phải đi phát truyền đơn suốt một ngày, lại còn phải bớt chút thời gian chạy đến dòng sông của Đế Đô tìm kappa. Gã sắp bị mệt chết rồi!
Chỗ Đại Vương thì gã không thể nói, chỗ phu nhân thì gã lại càng không thể nói gì, cho nên chỉ có thể túm Tên Ngốc đến để làm nơi trút giận.
Một người một rắn đều cực khổ, mà đầu sỏ gây ra bên kia lại đang bổ nhào về phía vợ hắn vừa mới tắm rửa sạch sẽ xong.
Đậu Đậu vừa mới cúp điện thoại xong thình lình bị đè, trừng mắt mất một lúc, bỗng nhiên che bụng, “Không được, em đau bụng.”
“Đau thật à?”
Yêu Nghiệt không tin, vén áo ngủ cô lên nhìn.
Đậu Đậu lật tới lật lui không để cho hắn nhìn, cái bụng đột nhiên lại đau thật.
Tiếp đó, Yêu Nghiệt lại ngửi được một chút mùi máu —— vợ hắn thật sự đến kinh nguyệt rồi! Nhất định là do chén nước đường đỏ kia gây ra!
Đậu Đậu khổ cực nghẹn cười, xoay người xuống giường cầm băng vệ sinh đi vào WC, trước khi đóng cửa còn không quên nhắc nhở hắn nhớ ôm con ra ngoài, để tránh mọc cỏ trên đầu.
Vẻ mặt Yêu Nghiệt tràn đầy oán niệm, chỉ có thể yên lặng ôm hai đứa nhóc ra. Đã lâu mà vợ không đến kinh nguyệt, hắn còn tưởng là cô lại có trứng rồi. Nếu như có trứng thì mỗi ngày hắn có thể hi hi hi...
Đậu Đậu từ WC đi ra, vừa nhìn đến ánh mắt của Yêu Nghiệt thì vô ý thức run lên, “Đừng nhìn em, nhanh mang hai đứa nhóc đi tắm đi.”
Yêu Nghiệt ừ một tiếng, ôm hai đứa nhóc đi vào phòng tắm rửa.
Đậu Đậu thấy đây là lần đầu tiên sau khi hai bé phá xác đi tắm với cha chúng nó, cô lo lắng dán ở khe cửa nghe trộm.
Hình như Viên Viên đang hát, giọng nói non nớt đọc chữ vẫn còn không rõ, “Đừng nhìn bé là một con dê, … cỏ vì bé mà trở nên thơm!”
Đậu Đậu, “...”
Con gái, con hát lệch nhịp mất rồi! Không chỉ lệch nhịp mà còn sót chữ nữa!
“Ha ha ha! Muốn ngâm nước!”
Viên Viên đang cười vui vẻ ở bên trong, giọng nói của Biển Biển cũng mềm mại hiếm thấy, “Cho em cho em đó.”
“Đuôi ba đẹp nắm! Cao lữa nên! Lữa nên!”
Viên Viên đột nhiên quăng ra một câu như vậy, toàn thân Đậu Đậu lập tức run lên —— Không thể nào? Anh đã làm cái gì với hai đứa nhóc vậy?
Đậu Đậu lập tức đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy một màn trước mắt thì suýt nữa ngất đi.
Yêu Nghiệt nửa người nửa rắn, cái đuôi màu trắng bạc chen một nửa ở trong bồn tắm lớn, hai con rắn nhỏ quấn ở trên cái đuôi nhọn của hắn, bị hắn ném lên cao rồi tiếp lấy như cái dây chun.
Thấy Đậu Đậu đi vào, đuôi Yêu Nghiệt nhanh chóng biến mất, hai con rắn nhỏ rơi từ trên nóc nhà xuống, phịch một tiếng rơi vào trong bồn tắm, từ trên mép bồn tắm lớn lộ ra hai cái đầu nhỏ cực moe.
Đậu Đậu quả thật muốn điên rồi, “Ly Cửu Ca! Anh đang làm gì vậy?”
“Vợ... trước tiên em đừng nên nóng giận, không phải là anh… không phải do anh tưởng em sẽ không vào hay sao?”
“Vậy nên anh cho bọn nhỏ chơi như vậy à?”
“Mẹ ơi, không nên tức giận, do nâu nắm rồi Viên Viên chưa được chơi.”
Viên Viên đúng là đứa bé hố cha, nằm ở trên mép bồn tắm lớn, mái tóc ẩm ướt nhỏ lách tách, vừa nói vừa động, bong bóng nước tản ra một chút, còn lộ ra gần nửa cái đuôi vẫn chưa kịp biến lại.
Đậu Đậu vừa nhìn cô bé một cái thì cô bé đã lập tức biến thành đôi chân ngắn ngủn nhỏ bé, lắc lư.
Yêu Nghiệt thấy thế, lập tức tìm được lý do, “Vợ à em xem đi, con bé căn bản không với tới đáy của bồn tắm lớn, biến thành rắn thì sẽ không bị chìm.”
Trong đầu Đậu Đậu không gạt đi được cái đuôi rắn lớn màu trắng bạc kia, nghe hắn nói như vậy thì lập tức cực kỳ ghét bỏ, “Lâu rồi không chơi?”