Yêu Nghiệt đẩy vợ hắn lên giường rồi trùm kín chăn lại, vừa mới muốn chen sang thì lại thấy Đậu Đậu đặt hai đứa nhóc ở giữa. Biển Biển bình tĩnh dán vào Yêu Nghiệt, Viên Viên lại chôn ở trong lòng Đậu Đậu cọ qua cọ lại rồi ngủ ngay lập tức với vẻ mặt vô cùng ngọt ngào.
Yêu Nghiệt oán niệm chậm rãi ghen tỵ với con gái của mình, chỉ có thể an ổn nằm ngủ cho tốt.
Kết quả ngoại trừ tư thế ngủ của con gái mất trật tự muốn lấy chân đạp lên mặt cô thì Đậu Đậu hiếm khi được ngủ một an ổn.
Sáng sớm hôm sau, Sở Ngọc Bình bắt đầu gõ cửa, giục cô đi học chỉ là thứ yếu, bảo cô thúc giục Trường Sinh nói yêu đương mới là chuyện chính.
Đậu Đậu bất đắc dĩ, gật đầu, chỉ có thể đồng ý.
Ai bảo Sở Ngọc Bình là phụ nữ có thai chứ? Phụ nữ có thai nói cái gì cũng đúng hết á!
Sau bữa sáng, Đậu Đậu ngồi trên xe Trường Sinh đến trường. Từ lúc Sở Ngọc Bình mang thai, Cố Thanh Vân vừa phải trông nom công ty vừa phải chăm sóc cho vợ, đưa Trường Sinh đi học tròn một tuần thì rốt cục mệt mỏi nên mặc kệ.
Ông nghĩ, dù sao con của ông đã trưởng thành rồi, bây giờ đã không còn ngốc nữa, thi một cái bằng lái xe quả thật quá đơn giản!
Một tháng sau, Trường Sinh đã lấy được bằng lái xe, lần đầu tiên lái xe sau khi lấy được bằng lái chính là tối hôm qua đưa Lý Thanh về nhà.
Trở lại chuyện chính, Cố Trường Sinh vẫn không phát hiện cái ô đã bị mẹ ruột cậu cắt mất.
Đậu Đậu mang vẻ mặt hóng hớt trong toàn bộ hành trình, lúc đến trường học vẫn đi theo đằng sau Trường Sinh muốn nhìn xem cậu trả thế nào.
Nhưng mà kết cục lại ngoài dự đoán của mọi người, Trường Sinh đưa ô cho Lý Thanh, nói cảm ơn xong thì ngồi xuống chỗ của mình bắt đầu lấy sách lấy bài tập ra.
Lý Thanh cầm ô nhưng lại không nhìn lấy một cái, đặt ở trong ngăn kéo tiếp tục chuẩn bị bài.
Làm gián điệp của Sở Ngọc Bình, Đậu Đậu rất tận trách, cầm điện thoại di động nhắn tin, ý tứ sơ lược chính là —— ha ha ha, con dâu của mẹ căn bản không có phát hiện cái ô bị phá hỏng, hai người này hết kịch rồi.
Sở Ngọc Bình ở đầu điện thoại bên kia lại phải chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Đậu Đậu vừa về lớp thì chuông vào học cũng vang lên.
Vị trí bên trái đằng sau Hà Chính Trực trống không, thấy Đậu Đậu đi tới, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, “Còn tưởng là em sẽ bỏ trốn với Sở Minh Hiên chứ.”
“... Chị Hà à, chúng ta có thể đừng nói như thế không, em bỏ trốn với Sở Minh Hiên á? Chị thật đúng là…”
“Ai da, biết trong lòng em chỉ có ngài Cửu nhà em rồi, chỉ đùa một chút thôi. Được rồi, đã nói muốn làm tiệc chia tay độc thân cho em nên một ngày trước khi kết hôn, chính là thứ sáu tuần này đó, chị dẫn cưng đi chơi!”
Hà Chính Trực hào sảng khoác vai Đậu Đậu, thấp giọng nói ở bên tai cô, “Đừng nói cho ngài Cửu nhà em, nếu không anh ta sẽ không cho em đi đâu đó.”
Đậu Đậu cười gượng ha ha hai tiếng, nghĩ thầm, hắn đã biết rồi.
Hắn còn nghe được câu vừa nãy chị nói bản cục cưng muốn bỏ trốn với Sở Minh Hiên, đoán chừng lúc này đang hung tợn ghi nợ chị ở trong lòng rồi đó.
Đúng là người đàn ông keo kiệt!
Trải qua tiết học buổi sáng, đến trưa, mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chỉ chốc lát sau mưa to đã ào ào rơi xuống.
Đậu Đậu đi một chuyến đến WC, lấy hai cái ô từ trong vòng tay ra, một cái cho mình dùng, một cái cho Hà Chính Trực mượn.
Rồi cô lại nghĩ đến hai tiếng kéo loẹt xoẹt của Sở Ngọc Bình, không nhịn được mà chạy đến lớp 10/1 xem náo nhiệt.
Dự báo thời tiết nói không có mưa nên trong lớp có rất nhiều bạn học không mang ô. Cả đám người trợn to mắt nhìn về phía mưa to ngoài cửa sổ, còn kém gửi lưỡi dao cho cục khí tượng nữa thôi. Cục khí tượng chính là một tổ chức duy nhất thường xuyên lừa dối đông đảo quần chúng cắn hạt dưa mà không cần chịu trách nhiệm trên cái thế giới này.