Đậu Đậu thấy Lý Thanh cầm ô hỏi Trường Sinh có muốn đi cùng cô ấy hay không, thì lập tức lại càng vui vẻ hơn. Chờ Lý Thanh mở ô ra, nhất định cô ấy sẽ hoài nghi cuộc sống.
Sở Ngọc Bình cắt hai phát ở trên đỉnh cái ô, mặc dù lúc khép lại thì không nhìn ra, nhưng lúc mở ra thì, chậc chậc, không che còn hơn che đó.
Sau khi Lý Thanh nói vậy, Trường Sinh lập tức đồng ý. Hai người đi ra cửa, thấy Đậu Đậu thì không hẹn mà cùng vẫy tay chào hỏi. Sau đó ý thức được mình làm giống với đối phương thì ngượng ngùng thu tay lại, hậm hực đứng bất động ở cửa.
Đậu Đậu cười gượng hì hì hai tiếng, “Không có chuyện gì đâu, em chỉ đến xem hai người có ô hay không thôi, hai người đi đi, em trở về chung cư ăn cơm.”
Đậu Đậu nói xong thì không nhìn bọn họ nữa, Trường Sinh nhận lấy cái ô trong tay Lý Thanh ấn nút mở ra, ngay sau khi ô mở ra thì lập tức trợn tròn mắt —— Trên đỉnh cái ô bị thủng hai ba cái lỗ, gió thổi qua, lung lay hai cái, cực kỳ thê thảm bi ai.
Đậu Đậu cười trộm một tiếng, mở ô ra, đi vào trong mưa.
Lúc này, Vương Yên Nhiên làm một girl thần kỳ mang theo ô trong số ít người ở đây, thấy Đậu Đậu đi rồi thì vội vàng cầm ô của mình đến gần Trường Sinh, “Trường Sinh, chúng ta cùng đi nha, cậu xem, tớ có mang ô nè.”
Cô ta dùng phương thuốc của Niệm Nô Kiều, làn da đã trắng hơn nên bây giờ cô ta cảm thấy cô ta hoàn toàn xứng đôi với bất kỳ thiếu gia nhà giàu đẹp trai nào.
Sở Minh Hiên không được, cậu ta rất lạnh lùng.
Diệp Tinh Trạch cũng không được, cậu ta quá không có chí tiến chủ, huống hồ trong nhà còn có một người anh trai, cho dù tương lai có kế thừa gia sản thì có thể kế thừa được bao nhiêu chứ?
Cố Trường Sinh thì... Mặc dù Sở Ngọc Bình đồng ý cho Kim Đậu Đậu cổ phần của công ty, nhưng còn dư lại cũng không ít! Hơn nữa cậu ta khá là ngốc, rất dễ gạ gẫm.
Cho dù Kim Đậu Đậu làm khó dễ từ bên trong nhưng chỉ cần Cố Trường Sinh thích cô ta che chở cho cô ta thì tất cả vấn đề sẽ biến thành không phải là vấn đề.
Nhưng gần đây cô ta thật sự là quá xui xẻo, vừa mới cầm ô lao tới, còn chưa đứng vững thì lại bị trượt một cái ngã xuống vũng nước mưa.
Nhóm quần chúng ăn dưa bỗng dưng xem được một trò hay thì lập tức không ngừng thổn thức —— Cái gì gọi là bị thần xui xẻo bám thân? Đây chính là bị thần xui xẻo bám thân đó!
Đậu Đậu quay đầu lại nhìn, không nhịn được phụt một tiếng, “Yên Nhiên, sao cô đi đường lại không cẩn thận vậy chứ? Cô bị ướt hết rồi kìa, cho dù có bị dính mưa tiếp cũng không sao nhỉ? Không bằng cho Trường Sinh mượn cái ô đi nhé? Bọn họ ăn cơm xong sẽ trả lại cho cô.”
Vương Yên Nhiên nằm dưới mưa khóc không ra nước mắt, đứng lên, vì giành được thiện cảm của Trường Sinh mà nói theo Đậu Đậu, “Đậu Đậu nói rất đúng, Trường Sinh, các cậu cứ mượn cái ô này dùng đi!”
Cô ta mặc một cái áo hoa sen nhỏ phối hợp với cái chân váy thu đông màu trắng, toàn thân bẩn thỉu, đầu tóc ẩm ướt dính không ít nước bùn.
Nhưng Trường Sinh lại nhíu mày, không muốn đáp trả lại cô ta.
Cậu không quên lúc trước khi cậu vẫn còn đang ngốc, cái cô nữ sinh này từ đầu đã mang khuôn mặt ghét bỏ như thế nào.