Vương Yên Nhiên sửng sốt, đang nghĩ “Kim Đậu Đậu không tốt bụng như vậy như vậy ha”, quả nhiên câu tiếp theo của Đậu Đậu đã trực tiếp lộ ra nguyên hình.
“Cô bị cảm cũng không sao, nhưng nếu như truyền nhiễm cho cả lớp thì sẽ không tốt.”
Khóe miệng Vương Yên Nhiên giật giật, không dám đánh nhau chính diện với Đậu Đậu, yên lặng nhặt cái ô lên, khập khiễng đi đón xe. Cô ta phải về nhà thay quần áo, cô ta không thể cứ chịu thua như vậy được!
Lý Thanh tốt hơn cô ta ở chỗ nào chứ?
Cứng nhắc bảo thủ, dáng vẻ không nam không nữ, muốn ngực không có ngực muốn mông không có mông, Cố Trường Sinh nhất định chỉ xem cô ta là bạn bè!
Vương Yên Nhiên vừa lầm bầm vừa ngồi trên xe taxi, nhưng mà vận may của cô ta bị thần xui xẻo ám vào nên kém đến nỗi bùng nổ luôn, vừa mới ngồi lên xe không bao lâu thì bánh trước của xe taxi lại rơi vào trong cống thoát nước. Vì trời mưa to nên gần đó không có cái xe taxi nào khác cả. Hơn nữa cô ta không muốn trả ra hai phần tiền để gọi xe khác nên chỉ có thể chịu mệt nhọc xuống xe giúp tài xế thôi.
Đẩy mạnh một lúc mới đẩy ra, sau khi đẩy ra thì lốp bánh xe lại bị một cái đinh bình thường đâm thủng.
Sau đó chỉ có thể chờ xe tải đến tha đi đổi bánh xe khác.
Lăn qua lăn lại làm cô ta còn chưa được ăn cơm trưa, khó khăn lắm mới đổi xong quần áo cầm hai cái ô trở lại phòng học thì lại thấy Trường Sinh cầm hộp thức ăn giúp Lý Thanh ném vào thùng rác ở bên ngoài.
Trường Sinh quay đầu thấy Vương Yên Nhiên, nhìn chằm chằm cái ô trong tay cô ta một lúc, nói, “Hai cái ô của cô…”
“Cho cậu mượn dùng đó!”
Ánh mắt Vương Yên Nhiên sáng lên, lập tức cắt đứt lời nói của Trường Sinh, không nói lời gì nhét ô vào trong tay Trường Sinh.
Trường Sinh cầm cái cô màu đen nhìn một lúc, sau khi xác định là đồ mới thì trở về phòng học, không nói hai lời móc ra một tờ tiền màu hồng từ trong ví đưa cho Vương Yên Nhiên.
“Cám ơn cô đã mua ô mới giúp tôi!”
Cậu nói như vậy rồi đưa ô cho Lý Thanh, “Trả ô lại cho cậu đó, rất giống với cái của cậu nhỉ?”
Lý Thanh nhận lấy ánh mắt oán độc của Vương Yên Nhiên, khóe miệng giật một cái, cực kỳ muốn trực tiếp ném ô trở về —— Có phải Cố Trường Sinh bị bệnh không vậy? Lấy ô của Vương Yên Nhiên trả cho cô!
Nhưng mà tên ngốc này lại cười với vẻ mặt như ánh mặt trời and thật thà chất phác, “Hì hì hì, sắp vào học rồi, tớ không muốn xuống phía dưới mua, nếu không thì cậu ném đi, cùng lắm tớ bảo tài xế nhà tớ mua rồi mang đến cho.”
Cậu nói rất chân thành, hoàn toàn không có ý trêu chọc đùa giỡn gì cả.
Nếu là người khác nói lời này thì Lý Thanh nhất định sẽ nghĩ là người nọ cố ý.
Nhưng Trường Sinh nói như vậy thì thật sự là nghĩ như vậy. Mặc dù cậu không còn ngốc nữa nhưng đôi khi trong đầu cậu vẫn thiếu một sợi dây thần kinh. Nói chính xác hơn là cái hố trong đầu cậu chưa từng được lấp bằng. Thói quen sinh hoạt thói quen tư duy của cậu vẫn chưa hoàn toàn thay đổi từ một đứa bé đến một người lớn.
Lý Thanh không muốn chấp nhặt với một đứa bé, cầm ô đặt ở trong ngăn kéo, mặc kệ Vương Yên Nhiên nghĩ như thế nào. Dù sao chủ ý này là Cố Trường Sinh đưa ra, không liên quan gì đến cô, cô chỉ là cái bia đỡ đạn, đúng, cô chỉ là cái bia đỡ đạn.
Lý Thanh an ủi mình như thế, sau đó cầm bút, bắt đầu viết bài tập.
Trường Sinh vừa nhìn thấy mọi chuyện đã được giải quyết tốt đẹp thì thỏa mãn ngồi xuống, cũng bắt đầu làm bài tập.
Kết quả là học sinh giỏi and học sinh giỏi bắt đầu múa bút thành văn, để lại Vương Yên Nhiên đang lộ ra vẻ mặt năm màu rực rỡ, cực kỳ muốn được yên tĩnh...