Đậu Đậu vừa mới nói ra lời này, Lý Thanh vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, “Đậu Đậu! Cậu… tại sao cậu lại như vậy chứ...”
“Tớ làm sao chứ?”
“Cậu… cậu… Quên đi, đi nhanh lên đi.”
Trong lòng Lý Thanh hoài nghi lý do Trường Sinh nói Đậu Đậu tiếc mạng không chịu ngồi ở phía trước là để lừa cô, vì vậy cô cầm ô, mở cửa chỗ phó lái cho Đậu Đậu.
Nhưng mà Đậu Đậu chỉ nhìn thoáng qua, lập tức lấy ô từ trong tay cô, “Đừng, cậu ngồi đi, tớ sợ chết, tớ không muốn ngồi ở phía trước.”
Đậu Đậu nói xong, cầm ô đi về phía chỗ ngồi phía sau. Lý Thanh chỉ có thể kéo cửa ra ngồi ở chỗ phó lái.
Lẽ nào cô nghĩ lầm rồi à? Lời Cố Trường Sinh nói đều là thật?
Lý Thanh nghi ngờ nhìn sang, Cố Trường Sinh đã quay đầu mắt nhìn phía trước, đạp cần ga lái ra ngoài —— rất chính trực, rất vô tội, rất thuần lương.
Cậu không ngờ cậu lại nói chuẩn như vậy...
Đậu Đậu không biết là cô và Trường Sinh lấy cùng một lý do, không ngừng giảm bớt sự tồn tại của mình xuống, nhưng lại không nghe được hai người phía trước truyền ra câu nói nào cả.
Rất nhanh đã đến Cố gia, Trường Sinh lái xe vào ga ra, Đậu Đậu nhảy xuống, cầm ô dẫn đầu đi trước. Lý Thanh trợn to mắt, nhìn chằm chằm cô cầm ô rời đi rất lâu, rốt cuộc cho ra kết luận, “Đậu Đậu, cậu cố ý!”
Đậu Đậu quay đầu lại, vẻ mặt cười như kẻ trộm, “Bây giờ cậu mới biết à?”
Lý Thanh quả thật không muốn nói chuyện, lúng ta lúng túng, không biết phải làm như thế nào cho phải.
Trường Sinh thấy Lý Thanh hoạt bát hơn trong tưởng tượng, cầm ô đi tới, nói, “Con bé chính là kiểu như vậy đó, đừng để ở trong lòng.”
Trên mặt cậu mang vẻ thuần lương vô tội, không giống người sẽ trêu chọc người khác, Lý Thanh chỉ có thể rầu rĩ ừ một tiếng, rồi đi ra ngoài theo cậu.
Cô còn có thể nói gì đây? Cô còn có thể nói như thế nào chứ?
Người ta còn không để ở trong lòng, nếu như cô cứ tính toán chi li, chẳng phải đã tỏ ra cô quá hẹp hòi rồi sao?
Sau khi suy nghĩ nhanh như gió bão, sắc mặt Lý Thanh dần trẫm tĩnh lại.
Theo Trường Sinh đi vào phòng khách đổi giày, Lý Thanh hơi gật đầu xem như chào hỏi với đôi mẹ con nuôi đang cắn hạt dưa ở trong phòng khách, rồi đi cùng Trường Sinh lên trên phòng học. Bà mẹ nuôi cắt hạt dưa sửng sốt một chút, rồi lập tức đâm cô con gái nuôi đang cắn hạt dưa, “Không phải con nói con bé đi chung một ô với Trường Sinh hay sao? Tại sao lại như không có động tĩnh gì vậy?”
Con gái nuôi cắn hạt dưa, “À... Chuyện này… thật ra con cũng không rõ ràng cho lắm.”
Sở Ngọc Bình thở dài, “Aiz, vui mừng hụt.”
Đậu Đậu, “...”
“Có lẽ tâm trí cô ấy khá kiên định. Ai da, loại chuyện này vốn không phải là một ngày hai ngày là có thể thành được đâu. “
Trước đây cô và Yêu Nghiệt còn phải đi chút đường vòng đấy.
“Có thể đạt được tiến triển như bây giờ đã là không tệ rồi, ít nhất Lý Thanh còn đỏ mặt ở trước mặt Trường Sinh!”
Sở Ngọc Bình tin lời của cô, gật đầu, sâu sắc nói, “Đúng!”
Hai người còn chưa đi vào thư phòng đã nghe rõ ràng lời của hai mẹ con nhà này, nhất thời không biết nên nói hai vị quần chúng cắn hạt dưa kia cái gì cho tốt —— Tôi van hai người, cho dù có muốn thảo luận thì có thể chờ bọn họ đi rồi không nghe thấy gì nữa rồi lại nói được không hả!
Nội tâm Trường Sinh gần như hỏng mất.
Lý Thanh hôm nay không biết đã sụp đổ bao nhiêu lần —— nói hết cả chuyện cô đỏ mặt ra, không nghĩ tới Đậu Đậu lại như vậy!