Hai học sinh giỏi đi vào phòng sách rồi lập tức mở ra hình thức học sinh giỏi, hoàn toàn không nắm được phương thức mượn việc học để bồi dưỡng tình cảm.
Sở Ngọc Bình mượn việc đưa nước để rình coi, nhưng chỉ có thể nhìn thấy hai đứa bé chăm chỉ hiếu học trầm mê học tập, từ từ gầy đi.
Bà không có cách nào, chỉ có thể đặt hoa quả đã được bổ xuống, thở dài, trong lòng thắt lại —— con của người khác cha mẹ đều phải đề phòng việc yêu sớm, còn con nhà bà thì ngược lại, sáng tạo cơ hội cho nó mà nó còn không biết quý trọng thật tốt!
Nó có thể có một nửa thái độ cởi mở thông minh của Đậu Đậu thì bà không cần phải quan tâm đến mức như vậy!
Đậu Đậu đột nhiên hắt hơi một cái, đặt cái bánh gato nhỏ trong tay xuống, xoa mũi nhắc nhở người giúp việc của Cố gia, “Đóng kỹ cửa sổ lại, mau! Lạnh quá lạnh quá đi mất.”
Cho dù bên cạnh cô có một cái đệm hình người đang ngồi chạm tay vào một cái là thấy ấm áp, càng ôm càng ấm, nhưng vẫn không chống được cái lạnh như băng của cơn mưa vỗ lên trên mặt!
“Cái thời tiết quái quỷ này! Tại sao lại đột nhiên rơi xuống một trận mưa lớn như vậy chứ?”
Người giúp việc đóng cửa sổ, nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Yêu Nghiệt nhíu mày, như nghĩ đến cái gì, đột nhiên đứng lên.
Cái bếp lò ấm áp bên cạnh Đậu Đậu bỗng dưng chạy mất, cô thuận tay kéo cái tấm thảm trên ghế sofa nhanh chóng đắp lên trên chân trước, lúc này mới nhìn về phía Yêu Nghiệt hỏi hắn làm sao vậy.
Yêu Nghiệt đứng ở ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm màn mưa một lúc, đột nhiên bật cười, “Anh sớm nên nghĩ tới.”
“Nghĩ đến cái gì?”
“Tiểu Thập đến rồi.”
“Hả? Tiểu Thập? Chính là cái người mà anh biến ra ấy á? Anh thật sự có em trai à?”
Không phải là cậu ta biết chúng ta muốn kết hôn, nên nghe lời cha anh đến đây quấy rối đấy chứ?
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật một cái, “Chắc không phải đâu.”
Đúng như lời Vân Tung nói, hôn lễ của bọn họ, bái trời trời không đồng ý, bái đất đất không dám đồng ý. Trên Đá Tam Sinh không có tên của bọn họ, trong Nguyệt Lão Các không có tơ hồng của bọn họ. Trừ khi hắn muốn cưới cô về Long Cung định duyên sống mãi, nếu không hôn lễ của bọn họ ở trong mắt lão già kia thì chẳng qua chỉ là một trò khôi hài —— sớm muộn gì cũng sẽ mất đi.
Đây chính là nguyên nhân vì sao nghìn năm trước ông ta làm khó dễ từ bên trong, nhưng nghìn năm sau lại chẳng thèm quan tâm. Ở trong mắt của thần, lời thề suốt đời thì cần phải cẩn thận, mà một đời chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Đoạn thời gian trước, ông ta ngại vì sự tồn tại của Cơ Yêu Nguyệt. Nhưng bây giờ Cơ Yêu Nguyệt đã gả cho Thất Ca, tất nhiên ông ta sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, làm sao có thể để Tiểu Thập đi đến quấy rối chứ?
Nghĩ tới đây, Yêu Nghiệt hoàn hồn cầm tay của Đậu Đậu, “Như vậy em sẽ không cảm thấy uất ức chứ?”
“Như vậy là sao?”
Lẽ nào Yêu Nghiệt muốn hỏi cô là chỉ có một em trai đến thì có cảm thấy uất ức hay không?
“Sẽ không đâu.”
Nhiều người đến thì cô mới phải lo lắng đấy được không!
Yêu Nghiệt vừa nhìn thấy thế là biết cô đã nghĩ sai, nhưng mà như vậy cũng tốt, không nghĩ quá nhiều thì có thể vui vẻ hơn một chút...
“Vậy anh có muốn đi đón cậu ấy không?”
“... Không, để cho nó khóc một lúc đi.”