Đậu Đậu vô ý thức lui về phía sau một bước, giẫm lên chân của Yêu Nghiệt. Hắn hít vào một hơi, tức giận lườm người ở bên ngoài cửa sổ, “Ầm ĩ đủ chưa hả? Ầm ĩ đủ rồi thì mau cút vào đây cho ta!”
“Ác quỷ” 180+ ngoài cửa sổ dạ một tiếng rồi nhấc chân, cứ như vậy đi vào ngay trước mặt Đậu Đậu. Cậu ta vừa mới đi vào một cái thì cơn mưa bên ngoài lập tức nhỏ xuống, chỉ còn chút tiếng sột soạt rơi xuống, hoàn toàn không có bầu không khí gió lớn gào thét sấm chớp rền vang kinh khủng như vừa rồi.
“Ác quỷ” vừa vào nhà, sàn nhà của căn phòng lập tức biến thành ẩm ướt. Quần áo trên người cậu ta vẫn còn đang có nước lách tách rỏ xuống, cậu ta còn đang nhỏ giọng nức nở, vành mắt cũng có chút ửng hồng.
Đậu Đậu vừa định hỏi Yêu Nghiệt xem đây là loại quỷ gì thì bỗng nghe thấy “ác quỷ” yếu ớt hô một tiếng Cửu Ca. Xong sau đó cậu ta nghiêng đầu một cái, hình như là đang khinh bỉ quan sát cô một phen, nhấc cằm lên, chỉ phun ra một chữ, “Xí!”
Đậu Đậu, “...”
Hình như cô chưa từng làm cái gì nhỉ?
Cái con mèo kiêu ngạo này... Không phải là bông hoa kỳ lạ ba nghìn tuổi mà vẫn còn khóc nhè đấy chứ?
Yêu Nghiệt gật đầu, “Ừ, nó đó.”
Hắn đạp một phát vào mông tên ngốc này, “Ly Tử An, đệ có thái độ gì đấy hả? Đây là chị dâu của đệ đó! Còn nữa, lau sạch hết nước trên người của đệ đi mới được đi vào!”
Bông hoa kỳ lạ ba nghìn tuổi còn khóc nhè bĩu môi, “Hừ.”
Yêu Nghiệt, “... Hừ cái gì hả? Nhìn động tĩnh mà đệ làm ra đi, đã bao nhiêu tuổi rồi còn khóc nhè?”
Làm ra động tĩnh lớn như vậy còn chưa tính, lại còn dám làm phiền hắn trêu vợ, cái này thì chú có thể nhịn nhưng thím không thể nhịn.
“Đệ… không phải do đệ không tìm được huynh hay sao!”
Tiểu Thập khụt khịt mũi lau nước mắt, mưa ngoài cửa sổ hơi dừng lại.
Sắc mặt Yêu Nghiệt dễ nhìn hơn không ít, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lăng Đầu Thanh, nói cho gã biết tới đón một người tạm thời đến ở chỗ của Tên Ngốc. Ly Tử An nhìn thấy anh cậu muốn đuổi cậu đi thì oa một tiếng lại khóc lên. Sấm chớp ngoài cửa sổ lại càng lớn hơn, nhìn tình hình này thì có vẻ càng mạnh hơn so với lúc trước.
Yêu Nghiệt, “...”
Hắn đối với người em trai này vẫn luôn nuông chiều. Mặc dù những người anh em khác trước bốn nghìn tuổi tuy bề ngoài vẫn là một đứa nhóc nhưng tính cách đã sớm trầm ổn đến không thể trầm ổn hơn được nữa. Chỉ có cậu, sống hơn ba nghìn năm vẫn còn là một đứa bé ngây thơ chân chính. Điểm này cậu lại rất giống Tên Ngốc, đều là tiểu tổ tông được người trong nhà cưng chiều mà lớn, vĩnh viễn không biết hai chữ thành thục viết như thế nào.
Vì vậy Yêu Nghiệt không thể làm gì khác hơn là nói cho cậu biết, “Tiểu Thập à, đệ dùng dáng vẻ này khóc không được thích hợp cho lắm.”
Tiếng khóc của Tiểu Thập hơi dừng lại, cúi đầu nhìn mình một chút, yên lặng lau nước mắt biến thành một đứa trẻ, rồi tiếp tục khóc.
Đậu Đậu trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của đứa bé năm sáu tuổi này, nhất thời có chút muốn được yên tĩnh. Con mèo này nhìn thật là quen mắt, đây không phải là đứa bé mà Lão Cửu nhà cô biến thành hay sao? Không phải chứ? Hắn muốn biến về một đứa trẻ, thì ít nhất cũng phải biến thành dáng vẻ của hắn khi còn bé chứ? Biến thành em trai hắn, không suy tính một chút xem bóng ma trong lòng cô sẽ lớn thế nào à?
Lúc hắn biến thành đứa trẻ cô đã đâm chỗ thắt lưng của hắn không ít lần đâu đó!
Bây giờ thấy gương mặt này, gương mặt này là của em trai hắn! Dù sao vẫn cảm thấy cô giống một bà cô quái gở không để ý điều gì mà đi trêu chọc bé trai mà!
Nhận thấy được tâm tư Đậu Đậu, Yêu Nghiệt xấu hổ sờ mũi một cái, “Vợ à, em nghe anh giải thích.”
Đậu Đậu cười lạnh một tiếng không muốn nói chuyện, chỉ có con gái chưa gặp qua việc đời trong nhà oa một tiếng, vui vẻ vỗ tay ủng hộ, “Được!”
“...”
Lần này Đậu Đậu lại càng không muốn nói chuyện.