Đậu Đậu đành phải lấy cớ, nói cô cùng Hà Chính Trực ăn cơm, đi chơi bên ngoài hơi lâu, sẽ về ngay.
Nói khô cả cổ, rốt cục Sở Ngọc Bình cũng tin, “Đi, mau về đi. Mấy hôm nay trời hay mưa, cứ ở ngoài mãi bị ốm thì làm sao?”
Vì thế, một nhà bốn người lại vội vàng chạy về Cố gia, để lại Tên Ngốc và bé đen mập mắt to trừng mắt nhỏ, đặc biệt tĩnh lặng.
Đậu Đậu về Cố gia, chờ đợi cô là một ly đường đỏ pha tro bùa như cũ. Đường Lưu Ly từ chỗ Đông Quách tiên sinh về thì lập tức gặp dì Khương, sau đó dì Khương liền có tro bùa.
Nhưng lần này Đậu Đậu không uống, chỉ đặt lên bàn trà, bảo Lão Cửu nghĩ biện pháp đổ vào nhà vệ sinh. Lão Cửu nhà cô quả nhiên là vạn năng, nhìn chằm chằm cốc đường đỏ một lát, nước trong chén lập tức biến mất không thấy đâu.
Đậu Đậu thở ra, thấy Sở Ngọc Bình lại đi nhìn trộm Trường Sinh và Lý Thanh về, nâng đệm lên, để bà cẩn thận dựa vào.
Sở Ngọc Bình ngồi xuống, đấm đấm lưng, thân thiết hỏi, “Cơm xúc xích con học được chưa?”
Mặt già của Đậu Đậu đỏ lên, “... Học được rồi ạ.”
“Ừ, vậy là tốt rồi. Ta nói con ấy mà, một hai việc không làm khó được con, nhưng nếu cậu ta thật sự dám bảo con nấu cơm, vậy thì để cậu ta cút sớm đi!”
Đậu Đậu vội gật đầu, “Vâng ạ, con biết rồi.”
Để cô nấu cơm? Cô không để hắn nấu cơm đã tốt lắm rồi!
Người đàn ông nhà cô chỗ nào cũng tốt, chỉ có một điểm sức chiến đấu quá mạnh mẽ.
Còn cơm xúc xích… nói đến việc này cô lại sầu.
Cô phải ký hiệp ước mất chủ quyền…
Haiz! Đột nhiên không muốn kết hôn phải làm sao?
Sở Ngọc Bình còn léo réo bên tai sau khi kết hôn phải thế này thế kia, dì Khương đã đến dọn chén trà. Bà thấy Đậu Đậu uống hết chén đường đỏ thì hơi thở ra. May quá, uống rồi, nếu không tà linh làm trò trong hôn lễ phải làm sao bây giờ?
Ông Đường cũng nói rồi, chờ Đậu Đậu tiểu thư kết hôn thì nhất định sẽ quay về Đường gia. Tuy không biết vì sao ông Đường lại khẳng định như thế, nhưng phòng bị một chút cũng không thừa. Lỡ như hôn lễ náo loạn bị chê cười thì mất mặt chính là người Đường gia đó. Còn nữa, Đường gia vốn có rất nhiều bí mật không thể nói ra bên ngoài, nếu Đậu Đậu tiểu thư mang tà linh về, không long trời lở đất mới lạ?
Dì Khương nghĩ ngược nghĩ xuôi, thấy vẫn nên cho Đậu Đậu uống tro bùa. Dì Khương đi một vòng trước mặt Đậu Đậu, Đậu Đậu lại nghĩ tới việc Đường Lưu Ly tìm Tên Ngốc.
Vừa muốn hại Niệm Nô Kiều, vừa muốn làm cô mất mặt ở hôn lễ. Cái con nhỏ Đường Lưu Ly này, tâm trả thù thật mạnh, vượt cả cô rồi. Nhưng lá bùa Tên Ngốc cho cô ta khẳng định không thể dùng được. Muốn hại cô, vậy không thể trách cô ác độc được.
Đến lúc đó, hí hí hí…
“Tiểu thư, lại uống một chén nữa đi, uống nhiều nước đường đỏ mới tốt.”
Dì Khương lại cầm ra một ly nước đường đỏ, Đậu Đậu co rút khóe miệng, “Vâng, được, để đó đi, cháu uống liền.”
Chẳng mấy chốc đã đến giờ cơm tối, Đậu Đậu đã ăn rồi nên không ăn thêm gì nữa.
Nhưng nhìn Lý Thanh ăn cũng là một chuyện thú vị. Bởi vì mấy hôm nay trời vẫn mưa không ngừng, Lý Thanh đã ở lại ăn cơm ngày thứ ba rồi.
Nói sao nhỉ, số 3 là số tốt. Có 1 có 2 không thể có 3, vì 3 là thành thói quen rồi.