Chu Đức Thành cười, đứng lên đi tới, lấy từng viên xúc xắc của Đậu Đậu xuống. Trừ viên trên cùng thì tất cả các viên còn lại của Đậu Đậu đều không phải một. Chu Đức Thành xác minh phán đoán của mình, bước về chỗ, “Tôi xác định cô thua rồi!”
Mọi người đều không hiểu gì, nhưng Đậu Đậu lại hiểu rồi. Xúc xắc mà Chu Đức Thành đổ ra, không phải tất cả đều là một chứ?
Như để xác minh phán đoán của cô, Chu Đức Thành lấy từng viên xúc xắc xuống, mặt trên mỗi viên xúc xắc đều là một.
Quần chúng hít một ngụm khí lạnh, sau đó thì nhiệt huyết sôi trào. Được lắm! Có trò hay để xem rồi! Chu Đức Thành, không chỉ chơi xúc xắc giỏi, mà cậu ta chơi bài cũng rất giỏi.
Đám quần chúng hóng hớt đều nổi lên lòng hiếu kỳ, Đậu Đậu hết nói nổi, nhưng có chơi có chịu, trước giờ cô chưa bao giờ là người không chịu nổi thất bại.
“Ván này anh thắng.”
Lời này của Đậu Đậu rất có thâm ý, ván này anh thắng, nhưng ván tiếp theo chưa chắc đã như vậy. Nhưng Chu Đức Thành kia ngu ngốc không nghe ra. Cậu ta đang vô cùng đắc ý, may mắn ngay từ đầu mình đã mang ra bản lĩnh giữ nhà.
Chu Đức Thành cầm bài trừng phạt lên, động tác nước chảy mây trôi như những người chuyên nghiệp. Đậu Đậu nhìn bài trên tay Chu Đức Thành, liếc một cái liền nhìn ra manh mối: Tên kia đang đếm bài!
Tuy động tác của Chu Đức Thành rất nhanh, nhưng cô là đạo sĩ bắt yêu, thính giác thị giác đều rất linh mẫn. Cô có thể nhìn thấy lúc cậu ta trao bài thì ngón tay lướt qua từng lá, ánh mắt vô tình dừng lại ở lá bài hé ra kia ----- Là Jocker đỏ!
Tên kia muốn chia Jocker đỏ đến chỗ cô!
Đậu Đậu nhìn ra mục đích của cậu ta, bưng chén rượu uống một ngụm, ép lại nỗi kinh sợ.
“Sợ sao?”
Hà Chính Trực khoác tay lên vai Đậu Đậu, “Không sao, nửa số bài trong đây đều là rỗng, chuyện này nhờ vào vận may thôi, hì hì.”
Nói xong liền giục Chu Đức Thành, “Anh nhanh lên chút, được chưa vậy!”
Chu Đức Thành trong đầu tính toán mà buông bài xuống, “Được rồi, lấy bài thuận theo hướng kim đồng hồ đi.”
Thuận hướng kim đồng hồ, vậy tấm Jocker đỏ nhất định là của Kim Đậu Đậu!
“Thuận kim đồng hồ? Nghịch đi, gần đây vận may của tôi không tốt, cần đảo ngược.”
Đậu Đậu nhìn Chu Đức Thành và Hà Chính Trực vòng vo qua lại, sau đó nhìn Hà Chính Trực bổ sung, “Chị nói đưa em đi chơi nên em làm chủ đúng không?”
Hà Chính Trực, “… Đúng!”
Nghịch kim đồng hồ? Nghịch kim đồng hồ chắc không sao nhỉ? 54 lá bài có một nửa là trống.
Hà Chính Trực đúng là thẳng như ruột ngựa, Chu Đức Thành nhìn thấu tất cả, khóe miệng co rút, nháy mắt suýt nữa thì rút gân. 54 lá bài chia cho 54 người, cậu ta không cần rút, vừa vặn lại ngồi đối diện hai người, thuận kim đồng hồ và nghịch kim đồng hồ thì chính là đổi từ Kim Đậu Đậu thành chị hai Hà.
Nhưng mà Hà Chính Trực nhìn thấy ánh mắt như rút gân của cậu ta, đã đồng ý với Đậu Đậu.
Với việc này, Chu Đức Thành không còn gì để nói.
Chị Hà ơi là chị Hà, đây không phải là tôi không giúp cô, ai bảo cô và cô ấy ngồi cùng nhau chứ?